- Cái gì? Ngươi nói là trong dược đỉnh này cũng có không gian sao?
Tần Phàm đón lấy chiếc nhẫn, ngạc nhiên nói.
- Đương nhiên, ta bình thường chính là ở trong không gian đó.
Cổ Mặc tùy ý nói.
- Ngươi sao không nói sớm, lần trước hại ta chuyển dược liệu khổ cực như vậy!
Tần Phàm có chút tức giận trừng mắt nhìn Cổ Mặc.
- Đây chính là chỗ ta ở, làm sao có thể cho ngươi để đồ được!
Cổ Mặc trợn trắng mắt, đương nhiên nói.
Lời này không khỏi làm Tần Phàm nghẹn họng, cũng không so đo với hắn nữa, chỉ dựa theo phương pháp vừa rồi hắn dạy mở ra trữ vật giới chỉ, Tần Phàm quả nhiên thấy trong trữ vật giới chỉ để từng đống dược liệu, không chỉ số lượng đầy đủ, hơn nữa chủng loại đa dạng, khiến hắn không khỏi có chút mừng rỡ. Từ nay về sau, hắn có thể hảo hảo chuẩn bị tốt rồi.
Giờ đã vào cuối thu, lúc này thì khí trời đã có chút cảm giác man mát, cô vân vạn dặm, ngược lại càng tăng thêm vài tia tịch liêu.
Thanh trì cổ xưa Nam Phong thành này, từ một cái trấn nhỏ lúc trước giờ đã biến thành một đại thành chưa trăm vạn người, bốn phương thông suốt, trở thành một đầu mối then chốt ở toàn bộ địa khu tiểu Tây Bắc Đại Kiền quốc.
Ngựa xe như nước, người đến người đi.
Nơi này đầy những người buôn bán bận rộn, những người này tuy rằng cũng tập võ tử nhỏ, nhưng vì thiên phú thấp nên cũng không thể được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087392/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.