- Con của ngươi không phải rất lợi hại sao? Dùng Võ Giả nhất cấp thắng Võ Giả bát cấp, có lẽ chống lại Võ sư cũng có phần thắng đấy! Hơn nữa lại nói tiếp, hai người bọn họ coi như là cùng thế hệ, sao lại nói là khi dễ chứ?
Ngô Hồng Thiên nói, có chút chẳng biết xấu hổ.
- Ngươi!
Tần Hồng bị lời này làm nghẹn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không biết phản bác thế nào, dù sao Ngô Hồng Thiên này có rất nhiều ngụy biện, nói sao cũng không lại hắn, liền muốn trực tiếp bảo Tần Phàm lui ra.
Lúc này, Tần Phàm mới nhìn rõ thiếu niên từ trên đài cao nhảy xuống, đúng là con trai độc nhất của Ngô gia tộc trưởng Ngô Phong, nghe nói mới mười bảy tuổi đã đạt đến cảnh giới Võ sư, trong toàn bộ Nam Phong thành cũng rất có thanh danh.
Tần Phàm liếc nhìn vị thiếu niên tràn đầy tự tin trước mắt này, không khỏi mí mắt một phen, cười nói:
- Ngô thiếu gia, chẳng lẽ bộ dáng của ta lớn lên giống ngu ngốc lắm sao?
Ngô Phong khẽ giật mình, tùy theo hỏi:
- Có ý tứ gì?
"Ta đ*t con mẹ ngươi!
Tần Phàm đột nhiên nổi giận mà mắng:
- Đừng nói ta và ngươi chênh lệch một cảnh giới, huống hồ ta còn một thân bị tổn thương, ngươi nhưng lại dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt),ngươi thật đúng là có da mặt đưa ra khiếu chiên vô sỉ như vậy! Chính ngươi ngu ngốc, cũng đừng coi người khác ngu ngốc chứ! Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vu-can-khon/3087374/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.