Răng nanh nhỏ bé đâm vào mạch máu xanh xao bên dưới cổ tay, dòng máu ngọt ngào ấm áp ồ ạt chảy ra, mang theo nỗi nhớ thương người kia cùng mùi vị quen thuộc.
“Ze…ro…” – Cô gái nằm trên giường cuộn tròn người lại, vô thức gọi tên người kia. Bất chợt, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu rượu đỏ bình tĩnh không gợn sóng của hắn, “Vì… sao?”
“Huhm?” – Hắn vẫn dịu dàng như thế.
“Máu của onii-san, vì sao… lại có mùi vị của Zero?”
“Không phải Yuuki đã biết câu trả lời rồi ư?”
“Em muốn gặp cậu ấy…”
“Huhm? Em đang trưng cầu ý kiến của ta?” – Hắn cười, từ chối đáp.
“…” – Đúng vậy, rõ ràng ngày nào cũng ở bên cạnh nhau, đáng nhẽ cậu ấy phải quen thuộc với cô hơn bất cứ ai khác, nhưng mà…
“Xin lỗi em.” – Nhìn cô buồn bã đau lòng, Kaname Kuran thở dài. Cách đây không lâu, hắn cũng nói những lời này với một người khác, mặc dù câu trả lời của người kia mang đến cho hắn tư vị ngọt ngào khó hiểu. Nhưng rồi chính hắn tự tay dịch chuyển quỹ đạo của vận mệnh, trói buộc quân cờ màu bạc này bằng sợi tơ hồng vĩnh viễn không thể xóa mờ. Là đúng hay sai, bây giờ còn chưa biết được.
“Vì sao anh lại nói thế?”
“Không…” – Đứa em gái mà ta yêu nhất, ta có thể cho em mọi thứ, nhưng còn người kia… Cho dù lỗi thuộc về ta, ta cũng quyết không buông tay.
“Kuran-sama!” – Rèm cửa mỏng manh đong đưa, cô gái tóc lam xuất hiện trước mặt Kaname Kuran, kính cẩn hành lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-vi-quan-co/197202/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.