Đây gọi là, người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo.
Con đường của lão và con đường của Vương kha thật ra cũng không hề có xung đột gì.
Vương Kha biết lão Thiết Đầu thực sự xem mình là bằng hữu nên mới nói như vậy. Hắn cũng không nhiều lời mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu nhìn đống đồ vật chồng chất trước người lão.
Bên trong đống đồ vật này, ngoại trừ mấy cái cây lăn màu đen nhìn có chút rườm rà, còn lại đều là các loại chuỗi hạt châu, đều được mài theo vân gỗ tạo thành hạt tròn, đều là hình dạng của pháp khí.
Vương Kha chỉ nhìn một lát, rồi thò tay lấy hai chuỗi hạt từ trong đó ra bỏ sang một bên.
“Đây là Hoàng Dược Đàn, mang thường xuyên theo người sẽ có tác dụng dưỡng khí.” Hắn nói về cái chuỗi hạt giống như được bao phủ bởi một lớp bùn đất, không hề có chút ánh sáng nào phát ra này.
Tiếp đó, hắn lại chọn một chuỗi hạt châu đen bóng dính đầy dầu mỡ, khẽ nói: “Đây là Kê Sí, Luyện Khí Sĩ có thể sử dụng. Chẳng qua là thời gian quá lâu, nó bị nhiễm bụi bặm nên bị bọc cặn dầu, người bình thường không nhìn ra mà thôi.”
Vương Kha cũng xem lão Thiết Đầu như là bằng hữu của mình.
Tuy rằng hai cái đồ vật này đối với hắn cũng vô dụng, nhưng dù sao chúng cũng là pháp khí chính thức. Những người Luyện Khí Sĩ bình thường không nhận ra được cho nên mới bị mai một. Hiện tại hắn lựa ra giúp cho lão Thiết Đầu, nếu biết rõ công dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-tu/5928/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.