Đi xuyên khu rừng, Mạch Tuệ bắt thêm được một con chim lớn hơn. Mà bên Tôn thợ săn và Tôn Đại Ngưu, ngoài một con gà rừng và một con chim, họ còn may mắn săn được một con hươu rừng trưởng thành.
...
Tôn Đại Ngưu và Tôn thợ săn vác hươu rừng xuống núi, còn chưa vào sân đã tạo ra một trân xôn xao không nhỏ.
Thôn dân xúm ℓại xem con mồi của ba người bọn họ.
Lưu đại mụ ném cái cuốc trong tay chạy tới, nhìn thấy hươu rừng thì tấm tắc kinh ngạc, cảm thán nói: "Con hươu lớn như vậy, bán được không ít bạc đó!"
"Đúng vậy, lại còn là hươu đực nữa chứ, ngươi nhìn cái gạc trên đầu kìa, thật là đẹp."
Triệu Đức Trụ nói:" Con hươu này chỉ bị thương ở chân thôi, tốt nhất là băng bó lại rồi nuôi một thời gian trước, rồi sau đó mơi liên hệ với lái buôn, thương lượng giá cả xong xuôi thì cho dắt con hươu đi luôn."
"Đúng vậy, Tôn đại ca, hươu sống bán được giá hơn hươu chết."
"Ừm..." Thôn dân ríu rít, người một lời ta một câu, nhao nhao bày mưu tính kế cho Tôn gia.
Con hươu của Tôn thợ săn đã hút hết nổi bật, hai con chim và một con thỏ béo của Mạch Tuệ cũng trở nên chẳng có gì đặc biệt nữa.
Như vậy cũng tốt, chỉ cần không khiến người ta ganh ghét đố kỵ là được.
Mạch Tuệ đi theo bọn họ, vác con mồi đến nhà mẹ nuôi, Tôn Nhị Ngưu đang mài dao ở trong nhà.
Nhìn thấy phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-theo-nhai-con-chay-nan-ta-dung-khong-gian-tich-tru-vat-tu/2931241/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.