- A!
Lý Dật Phong nghe vậy liền thở dài tiếc hận, nói:
- Đáng tiếc, nghe tác dụng của Thiên Bảo Thử mà ngươi nói lúc trước, thật sự... Ai!
- Cảm thán cái gì, nhớ lại bộ dáng tức tới mức sắp thổ huyết kia, chắc hắn rất đau lòng, ngẫm lại hắn rất hối hận, hắn còn mất đi vị trí chuẩn xác của bảo tàng, sảng khoái hơn a, đáng giá.
Tuy vừa mới nói nhục nhục, nhưng Trình Cung tuyệt đối không có cảm giác đáng tiếc.
Đương nhiên, thời điểm này cần phải giáo huấn nhục nhục, nếu không tiểu gia hỏa này càng ngày càng làm càn, sau này sẽ có gan lớn hơn trời.
- Cũng phải, dù sao chỗ tốt chúng ta chiếm a.
Nghe Trình Cung nói như vậy, Lý Dật Phong cũng cân nhắc lại, Địa Long Vương Lý Dật Phong dù sao không giống bình thường, nếu người khác biết rõ Thiên Bảo Thử bị ăn sống mà chết, ở bên cạnh nhìn sẽ tức tới chết, nhưng Lý Dật Phong lại dễ dàng nghĩ thông suốt.
- Nhưng mất đi Thiên Bảo Thử dẫn đường, chúng ta muốn tìm bảo tàng rất khó, hơn nữa Côn Bằng thái tử nhất định sẽ điên cuồng tìm chúng ta trên lộ tuyến vừa rồi, cho nên mọi người cứ ở đây tu luyện thêm vài ngày, sau đó nghĩ biện pháp tạm thời lách qua hắn. Vào thời khắc cuối cùng ta đánh với Côn Bằng thái tử, ta mơ hồ cảm giác được có mấy cổ khí tức khác, có khí tức của hai tên đại đương gia Cuồng Phong Mã Bang thần bí kia, còn có khí tức của Chu Dật Phàm, mấy người kia đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-than/1223921/chuong-599.html