Chương trước
Chương sau

- Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng),âm chết hắn.
Khóđược nghe Túy Miêu mở miệng, Lý Dật Phong trêu chọc cười nói:
- Bà mẹ nó, không có nhìn ra Túy Miêu a, bình thường vô thanh vô tức cả ngày uống đến chóng mặt, ngươi cũng đủ xấu, còn tưởng rằng ngươi không biết biểu đạt đấy.
- Bởi vì với ngươi không cần nói chuyện, một tay làđủ rồi!
Túy Miêu nói xong, dựng ngón giữa với hắn.
Nếu là mập mạp làm như thế, Man Ngưu Vương Lý Hằng chắc chắn sẽ không kinh ngạc, Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi càng không quan tâm, bởi vì mập mạp luôn luôn ti tiện. Nhưng là Túy Miêu bình thường là tên điên chỉ biết chiến đấu, sau khi chiến đấu là uống rượu, bình thường bọn họ nói chuyện với hắn, Túy Miêu cũng chỉ cười mà thôi, đã sớm có thói quen, hôm nay đột nhiên như thế, làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.
Lý Dật Phong cũng sửng sờ, vốn đùa giỡn một chút với Túy Miêu, không nghĩ tới... Dựa vào, bịđùa giỡn!
- A...
Trình Cung cười nói:
- Đừng quên hắn là lão Nhị trong Tứđại hại thành Vân Ca, các ngươi cho rằng Tứđại hại thành Vân Ca chỉđể gọi chơi à.
- Đi!
Lý Dật Phong giơ ngón tay cái lên nói:
- Tính toán các ngươi hung ác, ta còn quá thuần khiết.
- Hừ!
Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi vốn lạnh như băng, bị Lý Dật Phong nói câu này làm cho không nhịn được mà cười khẽ, tuy nụ cười của nàng vẫn lộ ra biểu hiện lạnh như băng, nhưng một tiếng cười của nàng, không thể nghi ngờ còn rung động hơn cả Lý Dật Phong và Túy Miêu đùa giỡn rất nhiều.
- Ha ha...
Mọi người sững sờ một chút, sau đó chỉ vào Lý Dật Phong và cất tiếng cười to.
- Ai!
Lý Dật Phong triệt để im lặng, đường đường Địa Long Vương, đường đường đệ nhất mỹ nam Cửu Châu đại địa đệ, đường đường Vũ Châu Lý gia Nhị thiếu gia, không ngờ luân lạc tới mức này, ai, nhân sinh a, đúng là bi kịch.
Càn Khôn Đan Giới quá mức to lớn, mọi người tiến vào nhiều ngày vẫn thống nhất đều phi hành, có cảm giác giống như con kiến bò lên núi lớn, vĩnh viễn không cóđiểm cuối cùng, vĩnh viễn khó có thể tìm được mục tiêu, loại cảm giác này làm cho mọi người có cảm giác vô lực, bọn họ dùng tốc độ cao nhất để bay, làm cho suy nghĩ của bọn họ không thể cải biến, nếu không phải bọn họ đủ kiên định, lâu dài như vậy, đều làm cho người ta có muốn cảm giác sụp đổ.
Giống như người thế tục cảđời này, tiến vào hoang mạc mênh mông, cho dù có biện pháp không lo lắng tính mạng, nhưng bất luận đi tới nơi nào cũng là cát và cát, giống như vĩnh viễn không thay đổi biến hóa, vĩnh viễn không ra được, loại cảm giác này sẽ làm cho người ta cảm thấy sụp đổ.
Cho nên Lý Dật Phong không tiếc hao phí tâm huyết suy diễn một đường sinh cơ, hiện tại lại phát hiện Côn Bằng thái tử, còn phát hiện trong tay của hắn có Thiên Bảo Thử, đi theo đám bọn họ, tâm tình mọi người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Qua hồi lâu, đột nhiên bọn người Côn Bằng thái tử phía trước dừng lại, Thiên Bảo Thử phát ra tiếng kêu vô cùng hưng phấn, trên thân thể chớp động quang mang kim sắc, hình như có gì làm cho nó hưng phấn lên.
Trình Cung cũng một mực dùng thần niệm quan sát bọn họ, nhưng vào lúc này, hắn không có tâm lực chúý tới nhục nhục đang ở trên cổ tay của mình, nó vào lúc này mở hai mắt ra.
- Chi chi chi...
Đột nhiên, vào lúc Côn Bằng thái tửđang hưng phấn bay tới, Thiên Bảo Thửđang vui sướng hướng Côn Bằng thái tử khoa tay múa chân, thân thể nho nhỏ của nó bị một cổ hấp lực cường đại hút đi, cổ hấp lực này quá mạnh mẽ, nhanh chóng hút lấy Thiên Bảo Thử về phía của bọn người Trình Cung, chỉ trong chớp mắt đã bay được trăm dặm.
- Người nào đụng đến Thiên Bảo Thử của ta!
Côn Bằng thái tử vô cùng tức giận, hắn không phải Vũ Thân Vương, loại chuyện này cho tới bây giờ, hắn chưa từng gặp qua, thậm chí có người đánh chủ ý lên Thiên Bảo Thử ở trước mặt của hắn, quả thực là không muốn sống. Côn Bằng thái tử tức giận gầm lên một tiếng, thời điểm này, ba tên Yêu Vương theo sau lưng hắn cũng không kịp phản ứng, hắn đã lập tức hóa thành một đạo quang mang đuổi theo.
- Không tốt...
Thần niệm của Trình Cung luôn chúý tới bọn người Côn Bằng thái tử, phát hiện Thiên Bảo Thử thay đổi, hắn đã hiểu được chuyện gìđang xảy ra.
- Mẹ kiếp, tiểu chút chít ngươi muốn chết à...
Trình Cung nhìn về phía nhục nhục, phát hiện hai mắt thằng này sáng lên, miệng mở lớn, không ngờ dám hút Thiên Bảo Thử từ cách đó mấy ngàn dặm tới đây.
- Trình Cung, không ngờ là ngươi, ngươi dám đưa tới cửa, đúng là tìm chết, muốn chết mà!
Tốc độ của Côn Bằng thái tử triển khai toàn bộ, khoảng cách ngàn dặm chỉ trong nháy mắt là tới, Trình Cung vẫn bảo trì khoảng cách vưa đủ với Côn Bằng thái tử, khoảng cách này đã nằm ở bên ngoài phạm vi thần niệm của Côn Bằng thái tử, đột nhiên nhục nhục đánh chủ ý lên Thiên Bảo Thử, Côn Bằng thái tửđuổi theo, thoáng cái liền phát hiện bọn người Trình Cung đang theo sau, muốn che dấu đã không kịp, bởi vì tất cả quá nhanh, quá nhanh...
Côn Bằng thái tử gầm lên, làm cho núi rừng phía ưới nhao nhao vỡ vụn, hắn sử dụng Phi Hành Thuật để truy đuổi theo Thiên Bảo Thử, lực lượng cường đại và khí lưu lam cho rừng rậm phía dưới, thổ địa bị lực trùng kích cường đại mở ra, một con hào rộng ngàn mét, dài ngàn dặm xuất hiện.
Hiện giờ Trình Cung thật sự muốn nắm nhục nhục lên, đánh nó một trăm tám mươi lượt, tuy trước kia cảm thấy nó có chút tham ăn, nhưng lại không phát hiện nó lại làm thế, hiện tại tiểu gia hỏa này càng ngày càng đen tối, lần trước thiếu chút nữa đem khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan mình vừa luyện chế nuốt đi, lần này thì tốt rồi, cách vài ngàn dặm nó cũng muốn nuốt Thiên Bảo Thử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Thiên Bảo Thử a, đây chính là Thiên Bảo Thử a, nhưng hiện tại đã bị Côn Bằng thái tử phát hiện, còn muốn che dấu là chuyện không cóý nghĩa.
- Muốn bản đại thiếu chết, không có cửa đâu.
Nội tâm của Trinh Cung khẽ động, bởi vì hắn phát hiện không biết nhục nhục dùng biện pháp gì, sinh ra hấp lực cường đại đến mức phá vỡ không gian, gần giống như bản lĩnh phá vỡ không gian của Thiên Anh, làm cho Côn Bằng thái tử là gia hỏa dùng tốc độ mà nổi danh cũng không thểđuổi kịp.
Như đã bị phát hiện, như vậy được rồi, vậy thì dứt khoát làm đến cùng. Trình Cung là loại tính cách này, nhục nhục gây tai hoạ xằng bậy hắn rất tức giận, nhưng dù sau nhục nhục vẫn ở bên cạnh mình, thời khắc mấu chốt hắn vẫn bao che cho nhục nhục, trọng yếu nhất là, Trình Cung chưa từng thấy nhục nhục chuyên chú như lần này, đúng vậy, ánh mắt của nó xuất hiện một tia kiên định khó cóđược từ trước tới nay, mẹ kiếp, cảm giác này chưa từng có bao giờ, đó là không tiếc tất cả cũng phải cóđược, loại tình huống này Trình Cung cũng tràn đầy cảm xúc, thời điểm hắn luyện đan cũng thế.
Trọng yếu nhất là, thủ đoạn hấp thu đồ vật cách đó vài ngàn dặm, Trình Cung có thể nhìn ra nhục nhục đang liều mạng.
- Mẹ kiếp, đã chơi thì chơi tới cùng, ngay cả Thiên Bảo Thử cũng cho ngươi ăn, không phải chỉ một con thôi sao, ngươi ăn Thiên Bảo Thử rồi, cho dù Côn Bằng thái tử cũng phải đau lòng tới mức khóc lên nha, ha ha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.