Chương trước
Chương sau

- Đáng giận. . . nữ nhân đáng giận, Hồ Phỉ Phỉ, mặc kệ ngươi đến chân trời góc biển, ta nhất định phải giết ngươi.
Giờ phút này, trên không phủ Tổng đốc Tây Nam năm tỉnh, Đoan Mộc Nhất Phong cùng ba gã Thái thượng trưởng lão Hồng Sư, Độc Trạch, Vô Ảnh đang ở trên không. Phía dưới chém giết vô cùng thê thảm, vô số Liệp yêu giả, binh sĩ, dân chúng bị giết, nhưng bọn hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Ba người Hồng Sư, Độc Trạch, Vô Ảnh ngược lại đỡ một ít, bọn hắn vốn là Thái thượng trưởng lão của Nam Cương Thần Giáo, đối với sự tình giết người, tử vong này căn bản không thèm để ý, huống chi cho dù mọi người bên trong Song Long thành này bị giết sạch cũng không liên quan gì đến bọn hắn.
Nhưng Đoan Mộc Nhất Phong lại khác, thân là Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, hôm nay bởi vì hắn là Nhân Anh kỳ, không thể tham gia vào chiến tranh thế tục, chỉ có thể trơ mắt nhìn phát sinh hết thảy.
- Ha ha. . .
Giờ phút này một nữ tử xinh đẹp đã chiếm cứ phủ Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, bên người vây quanh hơn vạn yêu thú, đồng thời đang không ngừng chỉ huy yêu thú tác chiến nhẹ che đôi môi mềm mại, cười rộ lên làm toàn thân run rẩy, xinh đẹp động lòng người làm cho Lục địa thần tiên cũng động tâm:
- Ô ô ôi!!! Tổng đốc đại nhân của chúng ta thật nóng tính, hai ngày trước chẳng lẽ ta phục thị ngài còn chưa đủ sao, nếu như không phải phục thị ngài thoải mái như vậy, đường đường Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, thay mặt giáo chủ Nam Cương Độc Giáo, tại sao lại giao ra mấy địa phương trọng yếu như vậy cho người của ta khống chế, ta cũng không có biện pháp phá hư phòng ngự Song Long thành, thật sự là may mắn khi có Tổng đốc đại nhân ngài, yên tâm, chờ ta nắm toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu trong tay, sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi, đến lúc đó thu ngươi vào hậu cung của ta, phong ngươi làm phi. Nhưng vị trí Hoàng hậu ngươi cũng đừng có nhớ thương, Lý Dật Phong kia làm cho ta nhớ tới, còn động tâm, ta quyết định cho hắn làm hoàng hậu, ta xưng đế, hắn làm hoàng hậu là thích hợp nhất.
Một câu nói kia làm cho Đoan Mộc Nhất Phong rất muốn tìm một lỗ đất chui xuống, những yêu thú phía dưới đều phát ra các loại tiếng kêu kì quái, càng làm hắn tức giận đến muốn cuồng bạo.
Ba người Hồng Sư, Độc Trạch, Vô Ảnh đều có chút bĩu môi, lộ ra dáng tươi cười khinh thường, trách không được, nguyên lai là như thế.
- Ngươi. . . ngươi là tìm chết, cho dù hiện tại bản đốc không thể động tới ngươi, nhưng sớm muộn gì cũng có thể giết ngươi, giết ngươi.
Đoan Mộc Nhất Phong rống giận, mặc dù nói Lục địa thần tiên không thể nhúng tay vào chinh chiến thế tục, nhưng nếu là ân oán cá nhân bình thường, giết một hai người, ít nhất không phải là hành vi tàn sát hàng loạt, cũng sẽ không ai đi truy cứu. Nhưng nếu như chinh chiến ở trong quy mô lớn thế này tuyệt đối không được, Đoan Mộc Nhất Phong có thể cảm nhận được chung quanh có rất nhiều thần niệm cường đại, hắn biết rõ, chỉ cần mình khống chế không nổi động thủ, có lẽ chưa kịp giết chết Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ này, khẳng định mình đã bị chết.
Cho nên hiện tại cho dù hắn rất phẫn nộ cũng chỉ có thể nhẫn, hắn hận a, không nghĩ tới Hồ Phỉ Phỉ lại là gián điệp. Mặc dù mình đoán được nàng có chút không bình thường, nhưng dù sao nàng chỉ là một Vạn Tượng Nhất Long, thời điểm Đoan Mộc Nhất Phong đắc ý nhất, không nghĩ tới bị nàng mê hoặc, mặc dù chỉ là mấy canh giờ, thực sự đã tạo thành thảm kịch hôm nay cho Song Long thành.
- Giết ta, ha ha. . . Ta rất sợ đó a...!
Giờ phút này trên người Hồ Phỉ Phỉ chỉ có một dải lụa màu hồng nhạt, chỉ hơi chút quấn quanh vùng ngực cùng hạ thể thoáng một phát, thế nhưng lại càng khiến cho người động tâm, cười cười nói:
- Nhân Anh kỳ thì rất giỏi sao, hiện tại ta phục dụng đan dược do Thái tử Yêu tộc ban thưởng, lực lượng đã đạt tới cực hạn năm mươi Long lực, không nói trước căn bản ngươi không dám đụng đến ta, cho dù sau này ngươi muốn đụng đến ta, ngươi cho rằng Yêu tộc sẽ cho phép sao? Hơn nữa ta có thể tùy thời đột phá, đến lúc đó trực tiếp thành tựu Nhân Anh kỳ đỉnh phong, thậm chí Thái tử điện hạ đã đáp ứng ta, đến lúc đó khẳng định để cho ta vượt qua Địa Hỏa ma kiếp, a. . . cho đến lúc đó, ta sẽ là người phát ngôn khống chế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, coi như giáo chủ Nam Cương Độc Giáo các ngươi cũng không dám đụng đến ta, cho ngươi mười lá gan ngươi cũng không dám đụng ta, ta nói không sai chứ? Bên kia, đúng, chính là bên cạnh. Sau khi chiếm lĩnh Song Long thành, trước lập tức khống chế năm tỉnh Tây Nam, sau khi đứng vững bước chân liền triệt để thống nhất Nam Chiêm Bộ Châu. Không cần đi quản những Nhân Anh kỳ, chỉ cần không chủ động đi công kích bọn hắn, bọn hắn cũng không dám xằng bậy.
Giờ phút này Hồ Phỉ Phỉ vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý, một bên chỉ huy đại quân Yêu tộc, làm cho Đoan Mộc Nhất Phong tức muốn bể phổi.
Bây giờ Đoan Mộc Nhất Phong là thật sự tức giận đến muốn thổ huyết, cả người cũng muốn tức điên rồi, thực có một loại xúc động, trước đi lên giết chết người này, cho dù sau đó bị đánh chết cũng sẽ không tiếc. Đương nhiên, đây chẳng qua là suy nghĩ, lúc trước hắn có thể giết thân đệ đệ để bảo toàn chính mình, đã biết rõ hắn yêu mạng của mình thế nào, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn mạng của mình.
- Hồ Phỉ Phỉ, ngươi cũng là nhân vật có mặt mũi trong các vương giả Nam Hoang, vậy mà đầu nhập vào Yêu tộc, ngươi thân là nhân loại lại đầu nhập vào Yêu tộc, cam tâm làm nanh vuốt cho yêu tộc, bán mạng thay bọn hắn, ngươi còn có một chút nhân tính, tôn nghiêm hay không, ngươi nhìn một chút, bây giờ ngươi chỉ huy những Yêu tộc này tàn sát chính là người, là đồng loại của ngươi.
Đoan Mộc Nhất Phong chỉ vào phía dưới, rống giận về phía Hồ Phỉ Phỉ.
- Đừng có nói giống như mình là thanh cao, có năng lực ngươi trực tiếp đi tìm Yêu Vương, Đại yêu vương cùng Yêu Hoàng tính sổ a.... Hừ, thật tội nghiệp cho ngươi còn tu luyện tới Nhân Anh kỳ, coi như là bước vào cánh cửa Tu Chân giả, lại ở chỗ này nói chuyện điên khùng. Chỉ cần ta thích, cho dù giết sạch toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu thì đã làm sao, ngươi là không có cơ hội như ta, nếu không ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn sao. Đáng tiếc a, ngươi đã là Nhân Anh kỳ, trong Vạn Tượng Nhất Long, mạnh mẽ như ta vốn không có mấy cái, đám người Trình Cung, Lý Dật Phong kia tính toán cũng không sai biệt lắm, đáng tiếc bọn hắn còn kém quá xa, động tác quá chậm, đến hiện tại, cho dù bọn hắn đến cũng không có tác dụng, tối đa cũng chỉ có thể cho ta bỏ thêm vào hậu cung.
- Đã sớm nhìn ra ngươi không phải là thứ gì tốt, nhưng mà lại không nghĩ rằng ngươi ti tiện như vậy.
Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ vừa dứt lời, trong bầu trời xa xa truyền đến thanh âm của Địa Long Vương.
- Ti tiện đã không đủ để hình dung nàng, bản đại thiếu cho rằng dùng *** sẽ thích hợp hơn một ít, hơn nữa trong *** mang theo một cổ tao khí, trong tao khí mang theo một cổ uế khí, trong uế khí còn mang theo một cổ nô khí, thật là làm cho người buồn nôn tới cực điểm.
Thanh âm của Địa Long Vương vừa vang lên, Trình Cung từ đông nam Man tộc chạy đến, vừa vặn ở hai phương hướng đối mặt cùng Địa Long Vương Lý Dật Phong, hầu như đồng thời chạy tới Song Long thành.
Trình Cung cũng là sau khi Lý Dật Phong nói chuyện mới phát hiện ra hắn, thực sự không phải là thần niệm của Lý Dật Phong mạnh cỡ bao nhiêu, mà khẳng định trên người hắn có pháp bảo chuyên môn che đậy khí tức, mới làm cho thần niệm cường đại như Trình Cung cũng không có phát giác được.
Tiếng nói hai người hạ xuống, thân ảnh mới đồng thời xuất hiện, ánh mắt của hai người đồng thời nhìn về phía đối phương.
Bà mẹ nó, đẹp quá, thật là đẹp, cái này là Địa Long Vương Lý Dật Phong sao? Không phải nói hắn là nam sao? Chẳng lẽ là nữ giả nam, còn làm cho tóc chặn nửa bên mặt, thằng này cũng quá thần kỳ a, chẳng lẽ nửa mặt kia của hắn không ra người, nếu như nửa mặt kia cũng đẹp như vậy, bà mẹ nó, như vậy còn có nữ nhân nào dám gả cho hắn, mỗi ngày nhìn hắn cũng có thể tự ti chết.
Trình Cung thấy Lý Dật Phong cũng ngây ngẩn cả người, còn cho tới bây giờ chưa có xem nam nhân như thế xinh đẹp đấy, không sai, đã không thể dùng tuấn tú để hình dung, mặc dù chỉ là lộ ra nửa bên mặt, lại cũng đủ làm cho nữ nhân tự ti.
Lý Dật Phong cũng đang nhìn Trình Cung, đứng đầu Tứ đại hại Vân Ca Thành, một quần là áo lụa trong gia tộc bình thường thế tục, vậy mà quật khởi trở thành tồn tại ngang hàng với mình, Vũ Thân Vương, Chu Dật Phàm, xác thực mà nói, là đã vượt qua sự hiện hữu của bọn hắn.
Trình Cung, sao cảm giác trên người hắn lại khác trong tình báo chứ? Cho mình một cảm giác rất bất an, hơn nữa cũng nhìn không thấu hắn. Hai mắt của Lý Dật Phong không giống bình thường, cho dù Nhân Anh kỳ cũng không thể che dấu được hắn, nhưng giờ phút này lại nhìn không thấu Trình Cung.
Không đúng, thật là quỷ dị, đến cùng tên Trình đại thiếu này làm cái gì, vì sao mình cảm giác kỳ quái như thế. Ngón tay của Lý Dật Phong nhẹ nhàng bấm đốt, lợi dụng Tiên Thiên dịch sổ tổ truyền của Lý gia bọn hắn, Trình Cung trước mắt lại giống như một đoàn sương mù, cái gì cũng nhìn không thấu. Cái này, điều này sao có thể, cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ cần mình nhìn thấy, bằng vào lực lượng bây giờ của mình cũng có thể suy tính ra một ít gì đó, tại sao mình lại không thể nhìn chút gì từ người này?
- Ha ha. . .
Đột nhiên, Trình Cung ôm bụng cười to nói:
- Hiện tại ta rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì trong *** mang theo một cổ tao khí, trong tao khí còn mang theo một cổ uế khí, trong uế khí còn mang theo một cổ nô khí, làm cho người ta buồn nôn tới cực điểm, ngay cả yêu thú cũng không bằng, nữ nhân này muốn nạp ngươi vào hậu cung, hơn nữa còn là hoàng hậu. Ha ha, Địa Long Vương, không, không đúng, nên gọi là hoàng hậu, chúc mừng, chúc mừng hoàng hậu.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên Trình Cung cười to, ôm quyền chúc mừng. Mà trong miệng hắn giễu cợt Địa Long Vương, lại vô cùng trôi chảy tự nhiên, nói lại lời của Hồ Phỉ Phỉ một lần, giống như hai người là bằng hữu chí thân, nói chuyện với nhau rất tùy ý.
- Hoàng hậu cái đầu của ngươi, ngươi không có nghe cuối cùng nàng nói, muốn nhét ngươi vào hậu cung sao?
Lý Dật Phong rất tức giận, mình là nam tử cương mãnh, tuấn tú phi phàm, lại bị nói thành hoàng hậu. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y
- Đây cũng không phải là ta đã nói sao, trong *** mang theo một cổ tao khí, trong tao khí còn mang theo một cổ uế khí, trong uế khí còn mang theo một cổ nô khí, làm cho người ta buồn nôn tới cực điểm, nữ nhân này ngay cả yêu thú cũng không bằng, muốn nạp ngươi làm hoàng hậu, hoàng hậu, ta nói không sai chứ? Hoàng hậu cũng không phải ta phong a, hoàng hậu nói có đúng hay không.
Trình Cung buông tay, bộ dáng rất vô tội.
Đột nhiên Đoan Mộc Nhất Phong, Hồ Phỉ Phỉ phát hiện, giống như bọn hắn không tồn tại, bất luận là Đoan Mộc Nhất Phong là Lục địa thần tiên, hay là Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ là thống lĩnh Yêu tộc, ở sau khi Địa Long Vương Lý Dật Phong cùng Trình Cung Trình đại thiếu xuất hiện, đều trở nên ảm đạm không ánh sáng. Điểm chết người nhất chính là, bất luận là Lý Dật Phong hay là Trình Cung, sau khi xuất hiện đều không liếc nhìn bọn hắn.
Rất tức giận phải kể cả Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ rồi, Trình Cung giống như là thuận miệng nói vè, coi nàng không bằng cả yêu thú.
Hơn nữa bây giờ mình đang khống chế cục diện, chỉ huy vô số đại quân Yêu tộc, vậy mà bọn hắn bỏ qua sự hiện hữu của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.