- Bùng….đáng ghét….đáng ghét….một đám phế thải, một lũ vô dụng, một bầy ăn hại….. Tiếng gầm của Hoàng đế, khiến cho cả cung điện rơi vào khủng hoảng, thở dộc cũng không dám thở nửa hơi. Hoàng đế có thể không tức sao, cuối cùng hạ quyết tâm phải động thủ rồi, Trình Cung còn cho cái cớ và cơ hội tốt nhường này, thế mà hóa ra tất cả chỉ là giả tưởng. Thánh chỉ mình đã ban rồi, giờ chuyện đã diễn biến đến nước này, nếu mình không thu hồi thánh lệnh, nhất mực làm theo ý riêng, như vậy há chẳng phải mình thật sự trở thành hôn quân rồi sao? Nhưng nếu như thu hồi thánh lệnh, chẳng khác nào ta tự tát vào mặt mình. Cái cảm giác bị người khác ép bức, bắt mình tự vả vào mặt mình sao mà đau đớn làm sao, chỉ có người từng trải mới có thể thấu hiểu được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Mà thân là Hoàng đế một nước, luôn luôn ở tít trên cao, cảm giác nhục nhã và đau đớn đó còn nhiều hơn gấp trăm lần so với người bình thường, không ai có thể thấu hiểu được nỗi đau khổ ấy, do đó sau khi tất cả những chuyện này xảy ra, lão ta đã đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, còn lại một mình trong phòng, lão điên cuồng tức giận đập phá đồ đạc tứ tung. - Trình Cung…ngươi cướp Ngưng Anh Đan của chẫm, giờ lại sỉ nhục chẫm trước mặt bao nhiêu người ở Nam Diêm Bộ Châu, chẫm xin thề với trời, tất diệt Trình Gia ngươi, phanh thây ngươi ngàn mảnh. Hoàng đế đứng một mình nắm chặt nắm đấm, ngón tay đã ghim cả vào thịt, máu tươi tóe ra. Tuy rằng lúc này đang mặc long bào trên người, nhưng khí thế vua chúa tôn nghiêm, cao cao tại thượng, nắm giữ càn khôn đã không còn nữa, cái còn lại chỉ là một bộ mặt hung tợn, toát lên sát khí kinh người. Trong mắt Vũ Thân Vương, Hoàng đế vốn là người hay do dự không kiên định, thế mà giờ đây cuối cùng lão đã hạ quyết tâm, bất chấp tất cả tiêu diệt Trình Gia. Hoàng đế biết rằng, chuyện này đã lan ra khắp cả nước, cả nước náo động, dân như nước, trước kia khi Trình Cung còn ở Vân Ca Thành, thì hắn thích mượn thế lực, lúc đó thế lực hắn mượn được chính là dân chúng Vân Ca Thành. Nhưng lần này còn khoa trương hơn, thế lực hắn mượn lại chính là cả cái Lam Vân Đế Quốc này, thậm chí có thể nói là có cả thế lực của Nam Diêm Bộ Châu nữa. Hoàng đế hiểu rất rõ, lão không thể không tự bạt tai, cơn phẫn nộ này lão vốn dĩ muốn phát tiết lên đầu Đoan Mộc Nhất Phong và cả tên đệ đệ đầu heo của y là Đoan Mộc Nhất Lâm. Nhưng điều khiến lão không ngờ đến là, lão nhanh chóng nhận được thông tin của Đoan Mộc Nhất Phong, đồng thời còn có cả phần mật báo của bên tổ chức tình báo báo về. Hoàng thượng tức đến thổ huyết thêm lần nữa, Lục Địa Thần Tiên, Đoan Mộc Nhất Phong không ngờ cũng là Lục Địa Thần Tiên, dựa vào sức một mình y chấn áp cả Song Long Thành, tiện tay giết mấy trăm người, trực tiếp dùng quyền Tổng Đốc diệt gia đình mười mấy người, thậm chí là đích thân giết chết đệ đệ ruột của mình, phơi thây ba ngày. - Tại sao…tại sao….đáng ra chẫm phải là Hoàng đế thiên cổ….gã cũng có thể trở thành Lục Địa Thần Tiên ư…. Lục Địa Thần Tiên, đó là nỗi đau trong lòng Hoàng đế, cũng từng gần ngay trước mắt lão. Nhưng giờ đây, không ngờ ngay cả Đoan Mộc Nhất Phong cũng đạt tới Lục Địa Thần Tiên, thực lực mà gã thi triển, còn không hề tầm thường. Cộng thêm tình huống này, vị Hoàng đế như mình không ngờ ngay cả gã cũng không thể động tới được. Thế thì thành ra thể thống gì, Hoàng đế như mình thành ra thứ gì chứ, bản thân hạ lệnh truy nã Trình Cung về Đế Đô trước, sau đó lại không thể không thu hồi mệnh lệnh, giờ ngay cả muốn hạ lệnh phát tiết cũng không tài nào làm được. Mà điều quan trọng nhất là, lúc này trong lòng Hoàng đế đã dấy lên một nỗi kinh sợ, ban đầu tuy lão để Đoan Mộc Nhất Phong làm Tổng Đốc Tây Nam Ngũ Tỉnh, lão cũng chỉ muốn mượn lực Vũ Thân Vương và Nam Cương Thần Giáo mà thôi, theo lão thấy rằng, đám người bên hạ phương đang nằm trong sự khống chế của lão. Mà lần trước thái độ của Đoan Mộc Nhất Phong khi chạy đến, cũng khá biết điều, khác biệt so với các Nam Cương Thần Giáo khác, nhưng ai mà ngờ được gã lại là Lục Địa Thần Tiên. Một gã Lục Địa Thần Tiên, gặp mình có thể hạ mình quỳ gối, khúm núm e dè để có được vị trí Tổng Đốc ở Tây Nam Ngũ Tỉnh, sau lưng gã còn có Nam Cương Thần Giáo, Vũ Thân Vương, từ đây về sau cái Tổng Đốc Tây Nam Ngũ Tỉnh này không còn nằm trong sự khống chế của mình nữa, vị Hoàng đế như mình cũng quá uất ức rồi. Nghĩ đến đây, Hoàng đế đã phát cuồng lên, hai mắt nổi đầy tia máu và sự cuồng loạn. ….. ……………… ………………….. ……………………… …………. - Bộp bộp bộp…. Trong Kinh Thành, sau khi Trình Cung đi thì chỉ còn lại một Trình Phủ yên lặng như tờ, ngay cả lúc Trình Cung đánh trọng thương Tuần Phủ của Song Long Thành, giết hại rất nhiều quan viên triều đình, bị Hoàng đế hạ lệnh truy nã quay về Đế Đô, Trình Phủ vẫn yên ắng không chút phản ứng gì. Lúc này đây, bỗng nhiên phóng pháo hoa, không phải là một chuỗipháo, mà là vây xung quanh tường nhà của cả cái Trình Phủ, cứ mỗi mấy mươi mét thì lại treo một sâu pháo dài dài, trong lúc nhất thời tiếng pháo rền vang kinh động cả Vân Ca Thành. Tiếp đó tiếng pháo hoa lại nổ lên ngay bên trong Trình Phủ, các loại pháo hoa bay thẳng lên trời cao. Nửa canh giờ sau, sau khi toàn thể dân Vân Ca Thành đều trông thấy cảnh tượng này, thì pháo hoa vẫn không ngừng được bắn lên, hoàn toàn không hề có ý muốn ngừng lại. Không ai dám tiếp cận Trình Phủ, nhưng người từ những nơi phương xa khác tất cả đều đang quan sát. - Ha ha…sảng khoái, sảng khoái, tên tiểu tử thối Trình Cung này, có món đồ chơi này từ sớm mà không thèm nói trước một tiếng, hại gia gia ta phải lo lắng một phen. Trình Lão Gia Tử lúc này nhẹ nhàng vuốt râu, cười đến không thể ngậm miệng lại được. Lo lắng, đâu phải chỉ là lo lắng không thôi, Tống Chiến Thiên đứng bên cạnh thầm nghĩ, lúc biết Trình Cung đánh Đoan Mộc Nhất Lâm, giết hại các quan viên Song Long Thành, tiếp đó lại cướp đoạt năm tỉnh Tây Nam, Trình Lão Gia Tử suýt tí nữa là chìm vào trạng thái không thể khống chế được. Một mặt tức giận mắng Trình Cung nhắm mắt làm bừa, mặt khác chửi bới đám người bên Hoàng đế, cố tình ép Trình Cung phạm tội, tiếp đó lại ban một loạt mệnh lệnh xuống, lão đã chuẩn bị cả tư thế sẵn sàng đối đầu với Hoàng gia nữa, đồng thời lại bàn bạc với Tống Chiến Thiên nói muốn đi Nam Hoang một chuyến. May mà tin tức của Trình Cung kịp thời báo tới, mới khiến Trình Lão Gia Tử bớt lo lắng lại, bất kể Hoàng đế làm thế nào,bản thân hắn sẽ xử lý tốt việc này. Cho dù Trình Cung thông báo rồi, nhưng Trình Lão Gia Tử vẫn lo lắng, sốt ruột, cứ như con kiến trên cái nồi nóng vậy, làm Tống Chiến Thiên bị lão dày vò hết mấy ngày trời. - Giờ Hoàng đế đã chẳng còn viện cớ nào để động thủ, lúc này nếu lão động thủ, chỉ càng tự làm khó mình thôi. Nhưng sự tranh giành trong Hoàng tộc, đã đến mức không thể tránh né được nữa, chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Bên bọn họ nếu đã có thể ứng phó trở lại, chúng ta cũng nên chuẩn bị, chuẩn bị thì tốt hơn, cho dù vô ý ngồi vào vị trí đó, nhưng đến lúc cũng phải chọn ra một người nghe lời mới được. Trình Lão Gia Tử vui vì tôn tử Trình Cung nên lão cười đến híp cả mắt, không khép miệng lại được. Tống Chiến Thiên cũng có khác gì đâu, ông ta cũng vui mừng vì Tống Phước, nhưng ông ta càng hiểu rõ, tuy lúc này vừa qua được một ải, nhưng những phiền toái ngày sau ắt hẳn sẽ không nhỏ đâu. - Ha ha… Trình Lão Gia Tử cười to sảng khoái nói: - Không vội, không vội, cần phải làm gì thì chúng ta cứ chờ tên tiểu tử thối kia sắp xếp là được rồi, giờ do hắn làm chủ cái nhà này mà, là lúc những lão già như chúng ta phải dốc sức rồi, hắn hiển nhiên sẽ tự khắc phân công nhiệm vụ cho chúng ta. Ngươi xem xem, giờ Hoàng đế rõ ràng là đang trở mặt bất chấp tất cả muốn động thủ, kết quả hiện giờ bàn tay đưa ra lại phải thu lại tự vả vào mặt mình, chuyện như vậy mà tên tiểu tử thối kia cũng tính trước được, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng những chuyện khác hắn không biết sắp xếp hay sao. Đi, giờ là lúc để bọn chúng thay thế rồi, chúng ta đi nhậu cho thống khoái đi, nhậu đến say nằm tại chỗ ấy. Tên tiểu tử thối đó còn nói với ta, khoản thời gian trước hắn đã vơ vét được một số món đồ hay ho, sẽ rất có ích cho việc tu luyện của hai chúng ta, ha ha, hỉ sự liên miên. Thôi, đi nào, chúng ta đi nhậu không nằm không về. Trình Lão Gia Tử hưng phấn kéo lấy tay Tống Chiến Thiên, không đợi lão nói thêm gì, đã trực tiếp kéo lão đi nhậu. Tống Chiến Thiên nghe Trình Lão Gia Tử nói thì dở khóc dở cười, là ai mấy ngày trước còn đứng ngồi không yên, lúc thì đòi xông vào hoàng cung giết chết Hoàng đế, lúc thì đòi lập tức bay đến Nam Hoang, giờ mở miệng ra thì nhẹ nhàng thoải mái lắm. Nhưng trong thâm tâm Tống Chiến Thiên, làm sao lại không cảm thán trước Trình Cung thần kỳ, có thể dễ dàng đục cái lỗ thủng trên trời, sau đó lại lập tức nghĩ cách vá lại, hơn nữa trước sau còn có được lợi ích. Trải qua nhiều chuyện như vậy, không ai còn cho rằng tất cả những chuyện này đều là ngẫu nhiên may mắn nữa, trên thực tế những chuyện này đều không thể nào trùng hợp được, nhưng chuyện không thể, lại luôn bị Trình Cung làm cho nảy sinh kỳ tích. Giờ nhớ lại, Tống Chiến Thiên không khỏi thầm thở dài trong lòng, không hiểu nỗi Trình Cung sao có thể làm được tất cả những chuyện này cơ chứ. …………………………. …………………………………… ………………. Lúc này Trình Cung thân đang ở Nam Hoang, lại đuổi về Đan Thành với tốc độ nhanh nhất, vốn dĩ trên đường đi hắn chợt phát hiện ra Tam trưởng lão Bành Dũng của Phong Vân Kiếm Tông và một luồng khí chất mạnh mẽ khác nữa, cũng đang tiến về Đan Thành, Trình Cung biết ngay bọn họ đang nhắm vào mình mà đến, vốn dĩ muốn ngăn họ lại, từ từ chơi đùa một chút, nhưng lại nghĩ giờ hẳn bên Đan Thành xảy ra chuyện. Nếu không phải xảy ra chuyện lớn, Man Ngưu Vương Lý Hằng sẽ không bóp nát Ngọc Bài, cho nên chẳng cần nghĩ ngợi gì liền bay ngay tới Đan Thành. Lúc vừa phát hiện ra Bành Dũng, ý niệm đầu tiên xoẹt ngang trong đầu hắn chính là không thể để bọn họ tiếp cận Đan Thành, còn khí chất của người đó Trình Cung chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một ít, đó là bởi y đã dùng hết sức mạnh của mình dẫn theo Tam trưởng lão bay đi, nếu chỉ có mình y bay đi một cách cẩn thận, Trình Cung cũng chưa chắc đã phát giác được với khoảng cách xa thế này. Có thể khẳng định rằng, đây tuyết đối là một vị Nhân Anh Kỳ Lục Địa Thần Tiên tồn tại, mà còn hơn cả Lục Địa Thần Tiên thông thường nữa. Đối mặt với kẻ địch như vậy, Trình Cung không muốn chiến đấu với chúng ở gần khu vực Đan Thành, như vậy rất dễ phá hoại kiến trúc của Đan Thành, nhưng họa vô đơn chí, vấn đề cùng lúc xảy đến, cũng chỉ đành quay về Đan Thành trước rồi tính sau. Tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc nữa, tốc độ của Trình Cung không ngừng tăng lên, Huyết Y Lão Tổ thân ở không gian ngoại đỉnh đang không ngừng tiếp thêm sức mạnh vào cơ thể của Trình Cung. Nay cường độ cơ thể của Trình Cung cũng chẳng thua kém gì so với Huyết Y Lão Tổ, cường độ của thần niệm tuy cũng giống với Lão Tổ là Nhân Anh Kỳ tầng năm, nhưng Trình Cung đối với việc kiểm soát thần niệm còn vượt xa hơn cả Huyết Y Lão Tổ. Mà nguyên khí ngưng tụ trong cơ thể của Trình Cung còn bao hàm cả Anh Nguyên Chi Khí, trên bản chất đã nảy sinh sự biến đổi, điều quan trọng nhất là lúc này bên ngoài cơ thể Trình Cung đang được bao bọc bởi một luồng sáng nhàn nhạt. Đây chính là Xuyên Vân Toa mà ngày đó hắn đã cướp được từ tay Đoan Mộc Nhất Lâm, lúc này Trình Cung truyền sức mạnh khiến cho Xuyên Vân Toa vận động cao độ , Xuyên Vân Toa này hóa thành một luồng năng lượng trong suốt bao bọc lấy Trình Cung, khiến tốc độ Trình Cung đẩy tới một hạn mức mới. Với sức mạnh của Trình Cung hiện giờ, lại có xuyên Vân Toa, một khi tốc độ được phát huy cực hạn, đoạn đường mấy trăm dặm chẳng qua là chuyện nhỏ trong nháy mắt. Hướng mà hắn bay tới cũng chính là Đan Thành, lúc này bên phía Đại trưởng lão là Phùng Lăng, Tam trưởng lão Bành Dũng của Phong Vân Kiếm Tông cũng đang đuổi đến đan Thành, tốc độ của bọn họ vốn đã rất nhanh, nhưng đó chưa phải tốc độ cực hạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]