Chương trước
Chương sau

- Thành chủ, Lạc môn chủ đến rồi.
Lúc này trong đám thủ hạ có người thông báo cho hắn, đây là người đã theo gã nhiều năm, nói chuyện rất cẩn thận, từ tốn. Biết Âu Dương Ngọc Bảo không thích hớt ha hớt hải, âm thanh quá lớn hay bộ dạng lỗ mãng thô kệt.
- Biết rồi!
Hai ngón tay phải giữ tơ lụa của Âu Dương Ngọc Bảo giơ lên xua xua, sau đó khẽ hít hơi để tâm trạng mình bình thản trở lại, chỉnh chu lại y phục tân lang, cất vải lụa vào xoay người ưỡng ngực sải bước đi ra ngoài.
Tại tầng cao nhất của Thành Chủ Phủ, trong một phòng khác sa hoa rộng lớn, Lạc Thành không dẫn theo hai trưởng lão trong phái đang ngồi đó, hôm nay là ngày y gả con gái, nhưng trên mặt y chẳng thấy chút gì là vui vẻ cả.
- Tiểu tế bái kiến Nhạc phụ đại nhân, ra mắt hai vị trưởng lão. Do những người trong Đế Đô đến chúc tụng quá nhiều, tuy rằng phải đến Đế Đô mở tiệc thêm một lần, nhưng vì gia gia đã tuyên bố ta làm người kế thừa duy nhất của gia tộc Âu Dương, nên nhiều người ở xa ngoài ngàn dặm cũng không ngại ngừng chạy đến, khiến nhạc phụ đại nhân cùng hai vị trưởng lão đợi lâu, thật sự vô ý quá.
Âu Dương Ngọc Bảo vừa vào đã lập tức thi lễ, đồng thời trong lời lẽ cũng nhắc khóe nhạc phụ mình, ván đã đóng thuyền, ngươi có phản đối cũng không xong đâu.
Một tiểu nha đầu ngu ngốc, bổn công tử ở lại La Phù Kiếm Phái hai ngày đã hạ gục được nàng, căn bản chẳng phí chút hơi sức nào. Gã nhắc đến cả quyết định của Âu Dương Hải, cũng là muốn nói cho nhạc phụ mình biết, ngươi chẳng thiệt thòi đâu, thân phận của bổn công tử hiện giờ chẳng thua kém gì ngươi.
- La Phù Kiếm Phái của ta khác gia tộc Âu Dương các người, không cần dùng chuyện hôn nhân để có được bất kỳ lợi ích gì, La Phù Kiếm Phái ta có thủ trụ vững ngàn năm đều là do dựa vào thực lực cả. Lão Tổ Tông rất thương yêu Hương Nhi, giờ nó lại nghe lời của ngươi, hy vọng sau này ngươi hãy đối xử với nó thật tốt. Vốn dĩ La Phù Kiếm Phái ta không muốn tham dự vào chuyện triều đình, nhưng nếu Vũ Thân Vương thật sự lấy ra được món đồ đó, từ nay về sau La Phù Kiếm Phái ta sẽ liên minh với gã. Còn về gia tộc Âu Dương ngươi, sau này ngươi là con rể của ta, đương nhiên ta sẽ nâng đỡ ngươi.
Lạc Trường Không là nhân vật thế nào chứ, môn chủ La Phù Kiếm Phái, y trực tiếp điểm thẳng vào vấn đề.
Căn bản chẳng thèm điếm xỉa đến những lời Âu Dương Bảo Ngọc nói, thực tế câu cuối cùng là trực tiếp nhất, đừng cho rằng bổn môn chủ không biết ngươi chơi trò gì. Lấy danh nghĩ của Vũ Thân Vương đến đàm phán, mượn cớ tiếp cận con gái y, con gái bị gã mê hoặc tâm can gã nói gì cũng nghe theo. Nhưng cái gia chủ gia tộc Âu Dương mà gã nói, Lạc Trường Không căn bản không xem ra gì, nếu không phải gia tộc ngươi biết ngươi sắp trở thành con rể của ta, ngươi tưởng ngươi có thể trở thành người kế thừa duy nhất của gia tộc được sao?
Trong lúc Lạc Trường Không nói chuyện, một luồng kiếm khí vô hình chấn áp, khiến Âu Dương Ngọc Bảo vốn đang đắc ý, trái tim bành trướng vô hạn đùng cái bị đánh áp trở xuống, cơ thể bất giác suýt nữa thì quỳ xuống đất, toát mồ hôi đầy người làm ướt cả tân lang bào.
- Hứ!
Thấy Âu Dương Bảo Ngọc có vẻ không đỡ nổi, tuy cũng là thực lực Siêu Phàm Kỳ, nhưng so với tên Trình Cung nổi danh khắp Vân Ca Thành thì kém xa. Cho dù không so với Trình Cung, ngay cả hai tên tiểu tử Lôi gia, còn cả đám người Chu Dật Phàm cũng vẫn mạnh hơn gã. Ai dà, thấy bộ dạng của Âu Dương Ngọc Bảo, người chú trọng thực lực như Lạc Trường Không liền than vãn trong lòng, nhìn Âu Dương Ngọc Bảo sắp không xong rồi, y liền thu hồi sức mạnh.
- Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, ta đương nhiên sẽ đối tốt với Hương Nhi. Vũ Thân Vương đã nói rồi, đứa con trong bụng Hương Nhi, Vũ Thân Vương sẽ nhận làm nghĩa tử hoặc nghĩa nữ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Âu Dương Ngọc Bảo toát mồ hôi khắp người, không dám vô lễ nữa.
Nghe vậy tâm trạng Lạc Trường Không mới dịu nguội lại một chút, khoát tay một cái trên tay liền xuất hiện thêm một cái hộp ngọc, tiện tay ném qua cho Âu Dương Ngọc Bảo.
- Lễ mừng của Lão Tổ Tông cho các người đã đưa cho Hương Nhi rồi, đây là của bổn môn chủ tặng ngươi. Ghi nhớ lấy, sức mạnh bản thân quá yếu, nói thế nào là vô dụng, đây là một cây thực vật có được do trước kia ta theo Lão Tổ Tông ra ngoài rèn luyện, nó có thể giúp ngươi xông phá từ Siêu Phàm Kỳ lên Thoát Tục Kỳ, làm con rể của Lạc Trường Không ta, không thể quá yếu ớt như vậy được. Phải rồi, còn món Vũ Thân Vương đã nói đâu?
Lạc Trường Không vốn không ưa gì Âu Dương Ngọc Bảo, nhưng con gái đã phải lòng gã thì y cũng hết cách, đành chấp nhận thôi. Nhưng y cũng không muốn nói nhiều, bởi vì so với chuyện của con gái, chuyện này liên quan đến việc Lão Tổ Tông có thể xông phá hay không, đây mới là vấn đề mấu chốt.
Nếu Lão Tổ Tông có thể xông phá thành công, bất luận triều đại thay thế ra sao, La Phù Kiếm Phái vẫn sẽ vững vàng ngàn năm không đổ.
- Nhạc phụ đại nhân, đây là thứ Vương gia bảo ta giao cho người, nhưng ta cũng đã nói ra mối quan hệ thân thiết giữa Lão Tổ Tông và thần linh Man Thần Giáo, người cũng biết đó, chuyện này liên quan đến đại sự. Trình Cung là kẻ thù của đại gia đình chúng ta, nếu hắn chết đi thì đối với ai cũng tốt, Vũ Thân Vương mướn mượn mối quan hệ của Lão Tổ Tông để liên hệ với Man Thần Giáo….
Âu Dương Ngọc Bảo cũng lấy từ trong Không Gian Giới Chỉ ra một cái hộp lớn dài gần nửa mét, cái hộp này toát ra pháp lực cường đại, không ngờ đây chính là Bán Linh Khí, không cần nghĩ cũng biết thứ chứa đựng bên trong quý giá đến nhường nào. Chỉ có điều Âu Dương Ngọc Bảo không đưa cho Lạc Trường Không ngay, mà nhìn thẳng vào Lạc Trường Không, trực tiếp ra điều kiện.
- Lão Tổ Tông chỉ có qua lại vài lần với Thần Linh Man Thần Giáo, không thể nói là quan hệ sâu đậm, đây là lệnh bài Man Thần của Man Thần Giáo, cầm lấy cái này ít ra cũng tiện lợi hơn, những cái khác thì ta không giúp được.
Âu Dương Vũ Không nói rồi, lấy ra một lệnh bài to khoản bàn tay, trực tiếp ném qua cho Âu Dương Ngọc Bảo.
- Thế này đã đủ rồi, cám tạ nhạc phụ, ngoài ra tiểu tế còn có một chuyện muốn phiền nhạc phụ người, vừa rồi người nói thực lực tiểu tế còn yếu. Tiểu tế chẳng sợ gì khác, chỉ sợ người ngoài nhìn vào chê cười, trước kia không nói, dù sao gia tộc Âu Dương ta vốn xuất thân từ quan văn, người ta cũng sẽ không nói gì. Lại cộng thêm ta và Trình Cung kia không chết không thôi, lần này càng là ta giúp Vương Gia mưu tính kế sách, chuẩn bị một lần tiêu diệt Trình Cung và loại trừ Trình Gia, chẳng may nếu Trình Cung muốn giết ta, phái người đến đối phó với ta, Hương Nhi và đứa con…Ai dà!
Âu Dương Ngọc Bảo làm ra bộ mặt bất đắc dĩ, nhưng cứ khư khư giữ chắc cái hộp Bán Linh Khí không buông.
Lão gì này, xem thường ta, ngươi là cái thá gì, sớm muộn có ngày La Phù Kiếm Phái của ngươi cũng sẽ bị ta thâu tóm. Thê tử ta là đệ nhất thiên tài của La Phù Kiếm Phái các người, nay Lão Tổ Tông kia còn đang giúp nàng, chỉ cần ta khống chế nàng ta, thì có thể khống chế cả cái La Phù Kiếm Phái các người rồi. Còn giờ thì, để ngươi thổ chút máu đi.
- Hứ, hai vị trưởng lão, ở lại đây bảo vệ hắn đi, qua khoản thời gian ta sẽ cho người đến thay hai người.
Cả hai trưởng lão này đều có thực lực Thoát Tục Kỳ tầng sáu trở lên, nhưng quyền lực của môn chủ tại La Phù Kiếm Phái rất lớn, hai người lập tức gật đầu.
Trong lòng Âu Dương Bảo Ngọc vô cùng vui sướng, hai tay dâng lên nói:
- Đa tạ nhạc phụ…..
Âu Dương Ngọc Bảo vui mừng, trong lòng Trường Lạc Không càng kích động, ngay cả thời khắc này y vẫn rất không vui, có nhìn thế nào cũng không thể ưa nỗi tên Âu Dương Bảo Ngọc này. Nhưng dù sao đây vẫn là hy vọng của La Phù Kiếm Phái mà, có cái này, La Phù Kiếm Phái ít nhất sẽ đứng vững ngàn năm, thậm chí còn phát triển hưng thịnh hơn nữa.
- Vèo….
Chính vào lúc này, chiếc hộp Bán Linh Khí trực tiếp bị một luồng sức mạnh cưỡm đi, bay ra ngoài cửa sổ.
- Dám động vào đồ của La Phù Kiếm Phái, muốn chết.
Tâm trạng Lạc Trường Không vốn đang kích động, đang chuẩn bị nhận hộp thì giật mình kinh ngạc, phản ứng đầu tiên vẫn là trực tiếp dùng pháp lực bắt lại chiếc hộp, nhưng điều y không ngờ đến là…
- Bùm….
Người có thực lực Thoát Tục Kỳ tầng chín, có sức mạnh tiếp cận bảy ngàn Tượng lực, không ngờ đối địch với pháp lực này, trực tiếp bị chấn động lui về sau mấy bước, đồ vật sau lưng y cũng bị sức mạnh đè nén dần dần vụn nứt, khóe miệng bản thân y cũng ứa ra một ít máu tươi.
Sức mạnh quá khủng khiếp, sức mạnh quá hung hãn, cho dù là Thoát Tục Kỳ đỉnh phong cũng không thể có sức mạnh hùng hậu như thế. Lúc nãy bản thân lại có cảm giác muốn trèo tường tháo chạy như người thường, nếu không có La Phù Kiếm Khí hộ thân, ban nãy rất có thể đã bị trọng thương rồi.
Nhưng lúc này Lạc Trường Không chẳng màng đối phương có mạnh cách mấy, bất luận thế nào cũng không thể để đối phương lấy mất vật này, cái này liên quan đến tương lai sau này của cả La Phù Kiếm Phái.
Lúc giơ tay lên, trong tay đã xuất hiện một cây cổ kiếm, Phù Không Kiếm Linh khí hạ phẩm, năm xưa đã cùng Lạc Trường Không xông pha Nam Chiêm Bộ Châu, cũng coi như là một bảo kiếm nổi danh lừng lẫy.
Nhưng chính lúc y và hai trưởng lão muốn đuổi theo, trái lại đột nhiên không thể tin vào mắt mình, bởi vì chiếc hộp Bán Linh Khí bị cướp đi kia, lúc này không ngờ tái xuất hiện trước mắt họ.
Trong thoáng chốc, bọn họ mới nhìn thấy người cầm hộp.
- Trình Cung, là ngươi?
Người này quá quen thuộc, lúc bắt đầu ánh mắt và sức chú ý của Lạc Trường Không đều dồn cả vào chiếc hộp, phút tiếp theo khi Lạc Trường Không trông thấy người đến là ai, thì cũng chính là lúc Âu Dương Ngọc Bảo bên cạnh không thể tin vào mắt mình mà kêu lên.
Âu Dương Bảo Ngọc vốn dĩ đang đắc ý, không ngờ chiếc hộp bỗng nhiên bay đi, điều khiến gã kinh ngạc là người cướp hộp qua cửa sổ lại chính là Trình Cung. Hai người theo sau Trình Cung đương nhiên gã cũng chẳng xa lạ gì, cái gã bên Đỗ Gia vốn dĩ bệnh tật, nghe nói sống không lâu lại còn háo sắc tên là Sắc Quỷ, tên còn lại còn quen mặt hơn, cả hai còn là cộng sự dưới trướng Vũ Thân Vương một thời gian, Huyết Y Lão Tổ.
Chẳng phải hắn được phong làm Bách Chiến Hầu, đã đi Nam Hoang rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, sự việc hỏng bét rồi.
- Trình Cung, không ngờ là ngươi, lập tức trả đồ đây, nếu không La Phù Kiếm Phái với ngươi sẽ không chết không thôi.
Thanh kiếm trong tay Lạc Trường Không chỉ một cái, trên đó toát ra kiếm khí quen thuộc. Một năm trước, Trình Cung đem trăm ngàn đại quân vây khốn La Phù, chuyện này Lạc Trường Không luôn ghi nhớ trong lòng, lúc đó Trình Cung còn chưa có tiếng tăm, ai cũng không ngờ tới, chỉ trong một năm mà hắn đã đạt tới trình độ này.
Nhưng lần này hoàn toàn khác lần trước, lần trước Lạc Trường Không cho rằng không cần thiết, cũng không đáng để liều mạng, hơn nữa Trình Cung cũng xem như có lão sư tiếng tăm, nhưng lần này vì món đồ này, Lạc Trường Không sẽ không tiếc tất cả.
- Không chết không thôi, ngươi lấy gì để không chết không thôi với ta, chẳng lẽ dựa vào thần niệm mà ngươi lén thả ra à, hay là thần phù cầu cứu mà ngươi vừa làm vỡ.
- Hừ, nếu các ngươi lập tức bỏ chạy, có thể bổn tông chủ sẽ không tài nào đuổi theo được, nhưng giờ các người lại xuất hiện,cho dù có Bán Bộ Thần Tiên Huyết Y Lão Tổ ở đây, muốn chiến thắng bổn môn chủ không phải chuyện dễ dàng đâu.
Lạc Trường Không không ngờ động tác nhỏ của mình lại bị hắn phát hiện, nhưng cho dù vậy thì đã sao, thần phù cầu cứu là do Lão Tổ cho. Vừa rồi chạm trán lần đầu y đã biết được, trong La Phù Thành này hẳn không ai là đối thủ của lão, xem ra Huyết Y Lão Tổ quả thật đủ mạnh, cho nên trong lúc cấp bách đã dùng thần phù cầu cứu, bóp nát thần phù, Lão Tổ sẽ nhận được thông báo, với thần thông của Lão Tổ chắc chắn sẽ đến đây nhanh thôi, đối phương có chạy đằng trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.