Chương trước
Chương sau

Giờ phút này Bàn Tử đã có chút sợ thất thần, vốn đang rất kinh hỉ, vui vẻ, hiện tại thoáng cái chân tay luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ.
- Không có việc gì, nhìn ngươi bị dọa thành dạng gì vậy, cái bụng mềm nhũn của ngươi còn có thể đâm chết ta sao, ta chỉ là có chút hư thoát.
Trình Cung vỗ bụng Bàn Tử nói, mặc dù chỉ là đem một phần vạn ý cảnh của Sơn Hà Đồ dung nhập trong đó, hấp dẫn sông núi, động vật, cỏ cây các thứ đồ vật chung quanh trong vòng trăm dặm ngưng tụ thành bức Sơn Hà Đồ này, nhưng đối với Trình Cung mà nói cũng đã cố hết sức.
- Bành!
Vừa nói xong, Hoang Thú Bút mà Trình Cung vừa buông ra đã trực tiếp vỡ vụn.
Trình Cung rất nhanh lấy ra mấy khỏa đan dược ném vào trong miệng, mà vừa nghe lời này của Trình Cung, Bàn Tử cũng không dám an tâm. Nếu như đại thiếu thực có chuyện gì, đừng nói cái Sơn Hà Đồ này, cho dù Đạo khí chính thức phóng ở trước mặt hắn, cho dù đem thiên hạ cho hắn, Mập mạp cũng sẽ không có một chút vui vẻ.
- Làm ta sợ muốn chết, hù chết ta rồi.
Bàn Tử đột nhiên vỗ vỗ ngực, run giọng nói. Mà cơ hồ là trong nháy mắt, có thể chứng kiến bên trên thân thể của Bàn Tử tản ra một tầng hơi nước, đại hỉ, sau đó đột nhiên kinh hãi, lại làm cho thân thể Bàn Tử ốm đi một vòng. Nguồn: truyentop.net
Đang là mùa đông, vừa rồi cửa phòng một mực mở ra, độ ấm trong phòng cho dù không quá thấp thì giờ phút này cũng biến thành hơi nước bạch sắc, lộ ra dị thường dọa người. Toàn bộ quần áo của Bàn Tử ướt đẫm. Nói như thế nào hiện tại Bàn Tử cũng là Tẩy Tủy kỳ tầng thứ sáu, mồ hôi thân thể sao có thể bốc hơi nhiều như vậy. Có thể thấy được vừa rồi hắn lo lắng đến bao nhiêu.
Trình Cung đã ăn đan dược, rất nhanh khôi phục một ít nguyên khí, thần sắc cũng tốt lên rất nhiều.
Đứng dậy nhẹ nhàng thở một hơi, cầm lấy Sơn Hà Đồ mình vẽ nhìn một chút, miễn cưỡng coi như thoả mãn, tiện tay giao cho Bàn Tử.
- Về sau lúc tu luyện thì mượn nhờ bức Sơn Hà Đồ này, tu luyện sẽ làm chơi ăn thật, hiệu quả tuyệt đối không kém so với Sắc Quỷ mượn nhờ nữ nhân tu luyện, hơn nữa ngươi tu luyện đạt tới trình độ nhất định, thậm chí bức họa này sẽ trở thành một kiện pháp bảo. Nếu như ngươi có thể luyện chế nó thành linh khí, vậy có thể ngươi đã rất lợi hại.
- Còn có thể dùng làm pháp bảo, bà mẹ nó, đại thiếu...
Bàn Tử vừa định nói tiếp, lại phát hiện trên tay đều là mồ hôi, tí tách rơi xuống, vội vàng muốn lau đi, lại phát hiện trên thân thể đều là mồ hôi.
- Không có chuyện gì đâu, cái này không phải bức họa bình thường, cho dù lửa bình thường đốt cũng không cháy.
Xem bộ dạng Bàn Tử túng quẫn, Trình Cung cũng bị hắn chọc cười.
- Cái gì cũng không nói, chờ ngươi tốt rồi ta sẽ ôm ngươi một cái thắm thiết, trước không quấy rầy các ngươi, đại thiếu, các ngươi chậm rãi trò chuyện.
Bàn Tử tiếp nhận bức họa, hưng phấn vô cùng, đột nhiên thấy được Đông Phương Linh Lung còn đứng trong sân, xấu xa nháy mắt với Trình Cung, chào hỏi cùng Đông Phương Linh Lung, sau đó lập tức hưng phấn xông ra ngoài.
- Ha ha, Sắc Quỷ, Túy Miêu, lần này các ngươi xui xẻo, không được, ta muốn trước che dấu, sau đó đợi tên kia khiêu chiến ta, nếu không hắn chắc chắn sẽ không động thủ cùng ta, ha ha, nghĩ tới thật thoải mái. . .
Bàn Tử vừa đi vừa lầm bầm ly khai.
- Hô!
Trình Cung thở phào một cái, giờ phút này xác thực rất mệt nhọc, dựa vào cái bàn nhìn Đông Phương Linh Lung trong sân:
- Bên ngoài lạnh như vậy, mỹ nữ xinh đẹp như ngươi nếu bị đông lạnh, ta sẽ rất đau lòng, vào trong trò chuyện đi.
Hung hăng càn quấy, lỗ mảng, quần là áo lượt, đây là ấn tượng ban đầu của Đông Phương Linh Lung đối với Trình Cung, cho dù về sau bởi vì luyện đan mà có chút cải thiện ấn tượng đối với hắn, nhưng cuối cùng vẫn là một đại thiếu quần là áo lượt. Nhưng giờ phút này, ánh mắt Đông Phương Linh Lung nhìn Trình Cung lại có chút bất đồng, rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều khó hiểu, còn có vô tận thần bí.
Hơn nữa, đối với ngữ khí của Trình Cung, thậm chí loại này đối với nàng trước kia mà nói, thoại ngữ có chút lỗ mảng cũng đã quen nghe.
- Không cần, ta là tới cảm tạ ngươi cung cấp dược liệu, thuận tiện hỏi ngươi kế tiếp cần luyện chế đan dược gì, còn có…
Đông Phương Linh Lung do dự một chút, vẫn nói:
- Vừa rồi, cám ơn.
- Ha ha.
Trình Cung cười nói:
- Cảm tạ trước của nàng kỳ thật không cần, chúng ta cùng có lợi, người mình không cần nói những lời khách khí này. Cảm tạ phía sau, làm cho ta có chút không hiểu thấu, nếu không ngươi vào trong, chúng ta đóng cửa lại chậm rãi tâm sự.
Nhìn Đông Phương Linh Lung kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, biểu lộ lạnh nhạt, Trình Cung đột nhiên nhịn không được gọi nàng đến, đồng thời ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào Đông Phương Linh Lung, xem trên người nàng có chỗ nào không lạnh lùng không.
- Hai ngày nữa Tiểu Tuyết sẽ trở về, ngươi nói nàng có thể luyện chế loại đan dược nào với.
Tựa hồ như không có minh bạch ý tứ trong lời nói của Trình Cung, Đông Phương Linh Lung nói xong quay người ly khai.
Kì quái, chẳng lẽ tâm cảnh của nàng tăng lên tới cảnh giới không bị ngoại giới tác động, thật sự không bị lực lượng ngoại giới ảnh hưởng tới sao. Dùng sức quan sát của Trình Cung, vừa rồi cũng không có phát hiện Đông Phương Linh Lung cảm xúc nào khác, nhưng lúc Đông Phương Linh Lung vừa đi ra vài bước, trước mắt Trình Cung không khỏi sáng ngời. Dùng lực lượng hiện tại của Đông Phương Linh Lung, cho dù không nhanh không chậm ở trên mặt tuyết hành tẩu, trên mặt đất cũng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, nhưng địa phương nàng vừa đi, lại có thể thấy rõ ràng dấu chân của nàng.
- Ha ha không cần phiền toái như vậy, để cho tiểu Tuyết luyện chế những đan dược bình thường kia là được, ngươi trước luyện chế một ít Nguyên Khí Đan.
Tuy cảm xúc của Đông Phương Linh Lung càng ngày càng nhỏ, nhưng vẫn bị Trình Cung phát hiện, Trình Cung cười nhìn Đông Phương Linh Lung ly khai.
Năm ngón tay lăng không nhiếp trảo, trong lúc nói chuyện, lực lượng của hắn đã khôi phục tám phần, lần này vẽ Sơn Hà Đồ lại làm cho tinh thần lực của hắn có tiến bộ, lực lượng cũng tăng lên một ít. Theo Trình Cung năm ngón tay lăng không trảo nhiếp, hai cánh cửa giống như là bị người thôi động mãnh lực, bành một tiếng đóng lại.
Trong phòng đệ tử đại gia tộc khẳng định đều có một phòng luyện công, sẽ không quá lớn nhưng mà đầy đủ dùn, trước kia Trình Cung cơ bản chưa bao giờ dùng qua. Từ phòng ngủ xuyên qua một thông đạo xuống dưới, rất nhanh đã đi tới phòng luyện công dài năm mét rộng cao gần ba mét dưới mặt đất, trong trí nhớ Trình Cung thì ở đây còn có một mật đạo, cũng là địa phương khi gặp thời điểm nguy hiểm sẽ rút lui bảo vệ tánh mạng.
Sau khi Trình Cung Tiến vào buồng luyện công, lập tức lấy ra Đan Đỉnh kia, cầm trong tay rõ ràng cảm nhận được tồn tại mảnh vỡ bên ngoài đỉnh, mảnh vỡ bên ngoài đỉnh vừa xuất hiện, Hư Không Âm Dương Đỉnh trong thể nội Trình Cung giống như là tiểu hài tử thấy cục đường, tốc độ chuyển động còn có một cảm giác sung sướng. Sung sướng, đúng vậy, là loại cảm giác này. Phi thường kỳ diệu, cảm giác thần kỳ.
Mạch thiết tầng ngoài cũng rất cứng rắn, Trình Cung lấy Ẩn Linh Đao mới bổ ra, sau đó Trình Cung lại vận đủ lực lượng trực tiếp bổ một đao về phía mảnh vỡ bên ngoài đỉnh bao vây lấy tồn tại kỳ dị kia.
- Đ-A-N-G...G!
Lại làm cho Trình Cung không nghĩ tới chính là, truyền đến một thanh âm va chạm, Ẩn Linh Đao trong tay Trình Cung lập tức phát ra rung động lắc lư, suýt nữa xuất hiện phá toái. Mà Trình Cung mượn nhờ Hư Không Âm Dương Đỉnh rõ ràng cảm nhận được, một đao của mình hoàn toàn là bổ vào bên trên mảnh vỡ bên ngoài đỉnh. Trong nháy mắt vừa chém xuống, mảnh vỡ bên ngoài bao lấy vật thể hắc sắc kỳ lạ kia giống như nước chảy, đột nhiên tản ra một ke hở nhỏ cho Ẩn Linh Đao đánh xuống.
- Tà môn.
Trình Cung nhìn mảnh vỡ bên ngoài đỉnh mà cảm thấy rất kỳ quái, kim loại? Nham thạch? Hay là tánh mạng dịch thể khác, Trình Cung ở kiếp trước cái gì chưa thấy qua, lần nữa động đao đánh xuống, chỉ là lần này hắn cũng không dùng lực lượng lớn như vậy, nếu như lại cùng mảnh vỡ bên ngoài đỉnh va chạm cường hành, rất có thể Ẩn Linh Đao sẽ hỏng. Nếu không phải vừa rồi lực lượng của mình không có biện pháp phát huy Ẩn Linh Đao đến cực hạn, chỉ sợ lần đụng vừa rồi kia Ẩn Linh Đao cũng đã hủy diệt.
Mặc dù chỉ là một mảnh vỡ, nhưng dù sao cũng là mảnh vỡ của đệ nhất Thần khí Cửu Châu, như trước không phải vũ khí khác có thể đơn giản va chạm.
- Đ-A-N-G...G!
Nhưng lần này tà môn chính là, mảnh vỡ hắc sắc bên ngoài đỉnh cũng không động, tựa như bổ vào kim loại bình thường.
- Có ý tứ.
Trình Cung lại cầm lên xem xét một phen, như trước là một khối kim loại đặc thù hoặc là nham thạch, nếu không phải hắn quan sát kỹ, còn tưởng rằng nó hoàn toàn là nhất thể.
Hư Không Âm Dương Đỉnh đang chuyển động rất nhanh, hiển nhiên là muốn lập tức hút mảnh vỡ bên ngoài đỉnh vào trong đó.
- Ngươi sốt ruột cũng vô dụng a, trừ khi ngươi có thể hấp thu luôn vật bên ngoài này.
Trình Cung cầm ở trong tay nghiên cứu, cảm nhận được Hư Không Âm Dương Đỉnh đang rất bức thiết, nhịn không được nói. Nhưng mà sau một khắc, mảnh vỡ ngoại đỉnh trong tay Trình Cung hoá thoáng cái biến mất, trong nội tâm Trình Cung cả kinh, lần nữa lưu ý đến Hư Không Âm Dương Đỉnh, không ngờ thấy mảnh vở kia xuất hiện trong đó.
Kim loại cũng tốt, tánh mạng trạng thái dịch cũng thế, tồn tại nham thạch cũng thế, đã có thể đi vào đến nơi đây, vậy ngươi cũng đừng nghĩ lại quấy rối. Chí Dương Chân Hỏa là vô thượng chân hỏa luyện đan, đồng thời cũng là hỏa diễm có uy lực nhất, dùng để luyện khí đồng dạng rất cường đại. Theo tinh thần lực của Trình Cung khẽ động, Chí Dương Chân Hỏa của Hư Không Âm Dương Đỉnh bị dẫn xuất, mảnh vỡ bên ngoài đỉnh này như cảm nhận được uy hiếp, mãnh liệt co rút lại lên. Điên cuồng muốn thoát khỏi nơi này, nhưng nó làm sao thoát khỏi Hư Không Âm Dương Đỉnh chứ.
Giờ phút này tinh thần lực của Trình Cung một mực lưu ý lấy, lúc này mới cảm nhận được bao khỏa bên ngoài giống như kim loại, lại như thạch đầu, bên trên vậy mà truyền đến tinh thần lực cường đại ba động. Chỉ là lạc ấn tánh mạng của tinh thần lực này đã biến mất, hoàn toàn là một loại tinh thần lực thuần túy.
Trời ạ, Sinh Mệnh Tinh Thạch, đây là tồn tại mà ở kiếp trước Trình Cung cũng cực kỳ hiếm thấy. Nếu như nói Nhân Anh tu sĩ là thần tiên lục địa, chỉ khi chịu hi sinh mình, mới có thể ngưng tụ ra một khối Thần pháp tinh thạch, thì Sinh Mệnh Tinh Thạch này đã đến một tình trạng hiếm thấy, cho dù một vạn Nhân Anh tu sĩ liên thủ cũng không có biện pháp ngưng tụ một chút Sinh Mệnh Tinh Thạch. Bình thường chỉ có thượng cổ Thần thú tử vong sẽ lưu lại một chút ít, bởi vì tánh mạng của bọn nó quá mức cường đại, sau khi chết mới có thể ngưng tụ thành tinh thạch thuần túy mang sinh mệnh lực.
Chỉ là Sinh Mệnh Tinh Thạch này còn có chút bất đồng, nếu không mình cũng không nhận ra được, thế nào lại là màu đen chứ? Sinh Mệnh Tinh Thạch là thể hiện mạnh nhất của tánh mạng, hẳn là rực rỡ tươi đẹp nhiều màu chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.