Xem ra tất cả mọi người ai cũng coi trọng bọn hắn, trách không được Trình Lam hung hăng càn quấy, bởi vì cho dù mình không tham gia, đi nghe ngóng giải thi đấu Tứ đại tài tử, nghe được cũng đều là sự tích của hắn, năm nay nếu bốn người bọn họ lại trở thành Tứ đại tài tử, kia chính là Tam liên quan xưa nay chưa từng có. Nếu như chỉ là bởi vì Trình Lam, thì hứng thú của Trình Cung còn không quá lớn, nhưng nghĩ đến Tinh Hải Ngọc, là Trình Cung lại động tâm. Căn cứ trước khi để cho Bàn Tử tìm hiểu tin tức, Tứ Bảo Lâu tổ chức giải thi đấu cầm kỳ thư họa, cũng được lén xưng là giải thi đấu Tứ đại tài tử, tuy không phải cuộc thi chính thức, nhưng trải qua nhiều năm kinh doanh, thực sự đã trở thành một hoạt động trọng yếu nhất trước khi diễn ra kỳ thi cuối năm. Dù sao do Thái Phó đương triều khởi xướng, hơn nữa lực hiệu triệu của Tứ đại tài tử cũng rất to lớn, người hơi có chút tài hoa đều hi vọng có cơ hội trở thành Tứ đại tài tử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Cho dù không thể trở thành Tứ đại tài tử, chỉ cần có thể ở đó bộc lộ tài năng, có một bài danh tốt cũng rất hãnh diện, là cơ hội tốt để nổi danh. Thậm chí còn có tin đồn, giải thi đấu cầm kỳ thư họa gần đấy, những đại nho, thậm chí đương kim hoàng đế cũng chú ý. Huống chi, giải thi đấu cầm kỳ thư họa hàng năm do Thái Phó đương triều tự mình chủ trì, có không ít mượn cơ hội này bái nhập làm môn hạ của Thái Phó, cái này đối với đa số tài tử mà nói, so với thi đình trở thành tiến sĩ còn quan trọng hơn. Tinh Hải Ngọc mình tất phải có, không chỉ là bốn khối lần này, mà ngay cả cái khác trong tay Chu Dật Phàm, Trình Lam, Lôi Hạo Uy, Âu Dương Ngọc Bảo cũng phải lấy. Tứ đại tài tử đúng không, vốn loại trò chơi hài tử này không mấy thú vị, bất quá đã có Tinh Hải Ngọc thì theo các ngươi chơi một chút. Thuận tiện đạp mấy cái gọi là Tứ đại tài tử xuống, không phải gọi bổn thiếu gia cùng huynh đệ của bổn thiếu gia là Tứ đại hại ư, tốt, Tứ đại hại giẫm Tứ đại tài tử, nhất định rất thoải mái, rất có ý tứ. Đoán chừng thời điểm Trình Lam nói lời kia, tuyệt đối không thể tưởng được mình sẽ tham gia, còn có thể giẫm hắn, ân, đánh chết hắn cũng nghĩ không ra, như vậy mới càng có ý tứ. Nghĩ đến chỗ này, Trình Cung trực tiếp cho người thay đổi phương hướng, chạy tới Tứ Bảo Lâu. Phía trên Tứ Bảo Lâu điêu khắc bút, mực, giấy, nghiên mực cực lớn, khí thế rộng rãi, có một loại khí thế chỉ cần ngươi có năng lực chấp chưởng tứ bảo này, sẽ khống chế hết thảy. Mà ở bên cạnh Tứ Bảo Lâu có đặt hơn mười cái bàn lớn, trước mỗi cái bàn đều xếp một hàng dài, nhưng lại vô cùng trật tự. Đều là người có văn hóa, há có thể làm ra sự tình bất nhã như vậy. - Anh Hùng, hô to lên, bảo bọn hắn tránh ra, chúng ta cũng đi báo danh. Trình Cung quay đầu nhìn La Anh Hùng nói. La Anh Hùng dứt khoát trả lời: - Ta không hô. Bộ dạng La Anh Hùng kiên quyết, làm cho tiểu Tuyết ở bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng. - Xem ra ngươi không phải là một quân nhân hợp cách. Trình Cung chỉ điểm hắn thoáng một phát, sau đó tựa ở trên mặt ghế, nhìn về phía một binh sĩ nói: - Mở đường, bổn thiếu gia muốn đi qua. - Vâng! Những người này đều là lão binh chính thức, trong con mắt của bọn họ, không có gì là hung hăng càn quấy hay không hung hăng càn quấy, quần là áo lượt hay không quần là áo lượt,... Bọn hắn nhận được quân lệnh, phục tùng tất cả mệnh lệnh của Trình Cung, cho nên giờ phút này Trình Cung hạ lệnh, bốn gã binh sĩ trước nhất lập tức chớp động nguyên khí trên người, trực tiếp đưa tay đẩy đám người phía trước qua một bên. - Tránh ra, tránh ra, tránh ra. - Ai ôi!!!... Người nào... - Các ngươi đang làm gì, thô lỗ, dã man, thất bất nhã. - Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì? ... Người bị đẩy ra nói cái gì cũng có, người ở phía trước cũng quay người, thấy những binh sĩ cao lớn vạm vỡ này lao tới cũng kinh sợ, nên không đợi bốn người này đi tới, bọn chúng đã tránh sang một bên. - Đây cũng quá khoa trương, cũng dám làm càn ở trước Tứ Bảo Lâu, Chu huynh, thị vệ của chúng ta cách đây không xa, có cần đưa tới hay không. Lúc này, trong hàng bên cạnh có một người tức giận bất bình, nhìn người phía trước nói. Người đứng trước hắn đúng là Chu gia Chu Văn Quân, ngoại trừ Tứ đại tài tử giới trước ra, những người khác đều phải tới báo danh, mặc dù là người Chu gia cũng không ngoại lệ. Hôm nay Chu Văn Quân cùng mấy bằng hữu tới báo danh, lúc này có một người đề nghị, mấy người khác cũng nhao nhao tỏ thái độ. - Đừng nóng vội, chúng ta đều là cống sĩ, sự tình chém chém giết giết này không phải chúng ta làm. Xem hắn có thể chơi ra cái gì, Tứ Bảo Lâu là bệ hạ ngự bút đề tên, thiên hạ này còn có ai lớn hơn bệ hạ sao, cho nên sự tình không sợ náo lớn, chỉ sợ náo không lớn. Ở bên ngoài, Chu Văn Quân hoàn toàn không có cẩn thận như ở trước mặt Chu Dật Phàm, biểu hiện rất có khí độ. Lời nói vừa ra, một số người khác lập tức gật đầu tán thưởng, kỳ thật bọn hắn nói liều cùng Trình Cung, cũng không quá đáng là vì nịnh nọt Chu Văn Quân, thật cho bọn hắn lên, đánh chết bọn hắn cũng không dám. Trình gia không phải ai cũng có thể được tội, Trình Cung dám giết Âu Dương Ngọc Long, cha hắn ngay cả Tướng quân cũng dám giết, gia tộc không đủ tư cách sao dám đi chọc bọn hắn. Có bọn hắn mở đường, Trình Cung một đường thông suốt đi tới chỗ báo danh, Tứ Bảo Lâu quy định, vì coi trọng bản thân mình, tất cả tài tử dự thi đều phải tự mình đến báo danh, không được để cho hạ nhân đến thay thế, phải tự mình ký tên mới hữu hiệu. Nếu như không phải quy định này, xếp hàng ở đây sẽ biến thành một đám hạ nhân rồi. - Nghe đệ đệ không ra gì của ta nói, giải thi đấu Tứ đại tài tử của Tứ Bảo Lâu các ngươi chơi rất vui, vừa vặn gần đây bị thương nhàm chán, bản đại thiếu cũng tới báo danh. Trình Cung nói xong, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một khối bạc hai mươi lượng làm phí báo danh đã trực tiếp rơi xuống mặt bàn. - Không nghe lầm chứ, Trình gia Đại thiếu gia muốn tham gia giải thi đấu Tứ đại tài tử. - Nói đùa gì vậy, hắn tham gia, tính toán chuyện gì ah. - Đệ đệ không ra gì, hắn nói là Trình Lam a, hắn thật đúng là không biết xấu hổ. Trình Lam là Tứ đại tài tử, gần đây xu thế mãnh liệt, hình như sẽ vượt qua Chu Dật Phàm. - Yên tâm đi, hắn không tham gia được đâu, đừng nói thi hội, ngay cả thi hương hắn cũng không có tham gia, đoán chừng ngay cả đồng sinh hắn cũng không phải, tư cách báo danh cũng không có. ... Người chung quanh nghị luận nhao nhao, thấy Trình Cung muốn tham gia, bọn hắn đều rất kích động, lòng đầy căm phẫn. Ngươi là phá gia chi tử, ăn chơi thiếu gia, không học vấn không nghề nghiệp, đây là giải thi đấu tài tử, ngươi tham gia tính toán cái gì. Nếu hắn thực tham gia, lúc này giải thi đấu sẽ thành cái gì, bất quá nghe có người nói như vậy, những người khác cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, nhao nhao chế giễu nhìn về phía Trình Cung. Nam tử ghi danh cũng bị trận thế này của Trình Cung dọa sợ, hắn không giống những tài tử khác, hắn chỉ là nhân viên công tác, rất sợ Trình đại thiếu trước mắt gây bất lợi cho hắn. - Báo danh a, tốt, tốt, xin hỏi ngài tham gia thi hội khi nào, phải chăng đã là cống sĩ? - Cống sĩ, cái cống sĩ chó má gì. Trình Cung một bộ không rõ, lại vô cùng hung hăng càn quấy hô: - Bản đại thiếu làm sao có thời giờ đi tham gia trò chơi kia, lần này cũng là bị thương nhàm chán, được lão Nhị nhà ta động viên mới đến báo danh chơi đùa, đừng nói nhảm, ghi tên nhanh lên. Người ghi danh kia vẻ mặt bất đắc dĩ, vẫn là lần thứ nhất gặp được người như vậy. Mà nguyên một đám cống sĩ chung quanh đều bị tức đến toàn thân run rẩy, có một ít nhịn không được phun máu, làm nhục văn nhân, làm nhục văn nhân a, không ngờ hắn ở địa phương thần thánh như Tứ Bảo Lâu nói ra loại lời này. Làm cho vô số người tức giận, trong mắt những cống sĩ này như muốn bốc hỏa, còn kém một chút nữa là bộc phát. - Trình đại thiếu không biết, Văn Quân có thể giới thiệu giúp đại thiếu thoáng một phát. Thấy một đám cống sĩ chung quanh lòng đầy căm phẫn, sắp mất đi lý trí, Chu Văn Quân không thể không đứng ra. Bởi vì lời Chu Dật Phàm nói hắn đã sớm nhớ kỹ trong lòng, lúc này không thể để cho Chu gia phát sinh va chạm trực tiếp cùng Trình gia, nhìn những nho sinh này nếu mất đi lý trí xông lên, lại nhìn những tướng sĩ hung hãn chung quanh Trình Cung, không cần nghĩ cũng biết, một khi phát sinh xung đột, hậu quả sẽ như thế nào. Chu Văn Quân nói xong đã cất bước đi tới, tuy hắn không phải Tứ đại tài tử như bọn người Chu Dật Phàm, nhưng với tư cách nhân tài ưu tú của Chu gia, hắn vừa xuất hiện lập tức làm cho đám nho sinh kia bình tĩnh trở lại. - Đại thiếu... Chu Văn Quân đi ra cười cười giải thích nói: - Dựa theo quy củ Tứ Bảo Lâu, muốn tham gia giải thi đấu cầm kỳ thư họa, nhất định phải có tư cách cống sĩ. Kỳ thi cuối năm của triều đình ta có năm cấp, đồng sinh, thi học viện, thi hương, thi hội, thi đình. Đồng sinh là xem có phải người đọc sách ( sĩ tử ) hay không, người đọc sách trước khi thi đậu tú tài, cũng gọi là đồng sinh. Thi học viện, còn gọi là Đồng thử, là cuộc thi cấp huyện, đồng sinh tham gia, thi đậu là Tú tài. Thi hương, còn gọi là Thi Hương, là cuộc thi cấp hành tỉnh, do tú tài tham gia, thi đậu là Cử nhân. Thi hội, còn gọi là Kỳ thi mùa xuân, là cuộc thi cấp quốc gia, do cử nhân tham gia, thi đậu là Cống sĩ. Thi đình, cũng là cuộc thi cấp quốc gia, bệ hạ tự mình chủ khảo, do cống sĩ tham gia, thi đậu là Tiến sĩ. Tiến sĩ theo như thứ tự phân tam cấp, gọi là Tam giáp. Đệ nhất giáp có ba người, là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, đệ nhị giáp, có danh xưng Tiến sĩ, đệ tam giáp, có danh xưng Đồng Tiến sĩ. - Cứ như vậy cũng muốn báo danh, vớ vẩn, hoang đường... - Buồn cười, ha ha, thật sự là buồn cười... ... Chu Văn Quân rất nghiêm túc giải thích, ngược lại làm cho người chung quanh thấy vui vẻ không thôi, một cái đại thiếu quần là áo lượt khôngra gì, còn vọng tưởng tới tham gia giải thi đấu Tứ đại tài tử, quả thực không biết trời cao đất rộng. - Đồng sinh, tú tài, cử nhân, sau đó mới là cống sĩ đúng không. Trình Cung lầm bầm lầu bầu nói, nhưng trong lòng âm thầm kỳ quái, người của Chu gia gần đây rất điệu thấp. Giống như đột nhiên tu thân dưỡng tính, trước kia Chu gia tranh đấu rất kịch liệt cùng Trình gia, hiện tại sao đột nhiên đổi tính, đây cũng quá không bình thường, xem ra sau khi trở về phải nói cho gia gia cùng Bàn Tử lưu ý Chu gia thoáng một phát rồi. - BA~... Trình Cung lầm bầm lầu bầu nói xong, đột nhiên lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong không gian giới chỉ ném tới trên mặt bàn: - Đây là ngân phiếu, bổn thiếu gia trước mua đồng sinh. - Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, cho dù gia gia của hắn là Trấn Quốc Công, cũng chỉ là mãng phu, nhà giàu mới nổi. - Hắn cho rằng tiền là vạn năng sao, quần là áo lượt đúng là quần là áo lượt. ... - BA~... Thời điểm những người ở đây la ó, Trình Cung lại lấy ra ngân phiếu ném tới trên mặt bàn: - Đây là tiền mua Tú tài. - Chúng ta gian khổ học tập mười năm, mới có công danh hôm nay, vậy mà hắn lấy tiền đi mua, hừ. - Không biết liêm sỉ, làm nhục văn nhân. ... - BA~... Trình Cung căn bản không để ý tới bọn hắn, lấy ra ngân phiếu lần nữa, hướng về phía những cống sĩ kêu gào kia nói: - Công danh đúng không? Công danh mà các ngươi vô cùng coi trọng, trong mắt lão tử là cái rắm! Không đúng! Con mẹ nó cái rắm cũng không bằng! Trình Cung rất hung hăng càn quấy, vung vẩy ngân phiếu trong tay mình: - Hôm nay, cho các ngươi biết rõ vì sao nói tiền là vạn năng. Cho các ngươi nhìn xem, thứ mà các ngươi khinh bỉ, có thể tùy tiện cưỡng gian công danh các ngươi! Hiện tại, lão tử nện tiền, mua công danh mà các ngươi bỏ ra mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm thời gian khảo thi! Cho các ngươi biết rõ, những thời giờ này, đều bị những tên ngu ngốc các ngươi lãng phí! Thời gian lão tử ngáp cũng có thể làm ra!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]