Tại một ngõ nhỏ thành Kim An, "Hạ đệ đệ, nhận thưởng thôi" một vị tráng sĩ nói. "Đa tạ Mưu huynh" An Hạ nhanh chóng xếp bao hàng vào kho chạy tới nhận lấy bao tiền. "Ngày mai đệ không đi làm à, nghe bảo ngày mai thu hoạch bội thu lắm đấy" Mưu tráng sĩ khoách tay lên vai hắn vẻ mặt đầy tiếc nuối. "Đệ ngày mai có việc rồi, huynh xin nghỉ cho đệ nhé" An Hạ mỉn cười đáp lại. Mưu ca vô cùng yêu thích vị đệ đệ này hắn ngoan ngoãn, làm việc cũng chăm chỉ, thấu hiểu lòng người chỉ tiếc tuổi còn hơi nhỏ không hắn sẽ thực sự kiếm ra rất nhiều tiền. "Được thôi, lúc nào có công việc tốt ca sẽ gọi đệ" Mưu huynh hào sảng đáp. "Cảm ơn ca" An Hạ chắp tay cảm tạ. Mưu huynh vẫy tay làm động tác đuổi "Đi.. đi.. đi".
An Hạ quay người rời khỏi khu làm việc, vừa đi vừa nhảy chân sáo hắn vô cùng vui. "Tỷ tỷ, ta về rồi nè" hắn vẫy tay gọi chạy đến ôm nàng. Mới đầu Vĩnh An cũng có chút giật mình, ngại ngùng nhưng dù sao cũng là đệ đệ mình nàng cũng quen rồi. "Xú tiểu tử, ta vẫn chưa hết giận đâu nhé, đi tắm rửa đi cả người bẩn chết đi được" Vĩnh An tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lòng đầy cưng chiều đẩy hắn ra. Hắn giơ tay dậm chân "Tuân mệnh", cả hai người cùng bật cười vì hành động này.
Trong đêm tối, ánh trăng hôm nay dường như sáng hơn, hắn vừa ra khỏi cửa bắt gặp cảnh Vĩnh An đang dọn dẹp mâm cơm mái tóc nàng khẽ bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-than-vao-troi-cao-van-vat-om-lay-nguoi-vinh-vien/2798721/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.