Mỗi ngày như mọi ngày, Tôn Gia Khánh lại cùng lũ bạn bè không nên thân của mình đi dạo phố. Bạn bè của y cũng là mấy tên công tử nhà giàu, phụ mẫu nuông chiều, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Cả bọn vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
“Tôn huynh đúng là giấu nghề nha.” Một tên cao kều nói.
“Đúng, đúng.” Những người còn lại đồng thanh.
“Có cái gì mà giấu?” Tôn Gia Khánh tò mò.
“Hôm trước ở thanh lâu trấn bên, huynh đại triển hùng phong, cả dãy lâu đều nghe được tiếng ấy ấy của huynh, còn chối.” Nói đến đây cả bọn cùng cười ha ha.
Nghe vậy Tôn Gia Khánh lại tức điên lên, không ngờ lũ bạn chết tiệt này còn khơi ra nỗi đau thầm kín của y.
“Mai tiểu thư đúng là có phúc mà không biết hưởng, chạy theo tên tú tài trói gà không chặt kia thì được gì chứ, không biết Tôn huynh đây uy phong ngất trời, khiến hoa khôi thanh lâu cũng phải ai ai cầu xin.”
Mặt Tôn Gia Khánh đã đen hơn đáy nồi, chỉ một câu của tên bạn đã đâm hai nhát vào trái tim nhỏ bé của y, lúc này y chỉ muốn hét ầm lên rồi tấu cho mỗi đứa bạn một trận, nhưng ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không dám kêu.
Đang tức đến khó thở thì đột nhiên có người chặn đường, y hung hăng quát.
“Tên nào có mắt như mù dám cản đường gia?” Ngẩng lên thì ôi thôi, cái mặt mà y không bao giờ muốn gặp lại đang chình ình trước mắt, còn nở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ta-bo-tron-duoc-khong/3207533/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.