Triệu Lam có một mơ ước.
Lúc nhỏ khi mẫu thân còn khỏe mạnh, y cũng đã từng được đến học đường một vài năm. Y rất thích đi học, bởi vì đến lớp có nhiều bạn cùng tuổi chơi với nhau, được học chữ, và nhất là được nghe lão sư kể chuyện.
Lão sư của Triệu Lam tuy chỉ là một tú tài không làm quan nhưng ông có kiến thức rất uyên bác. Thời trẻ tuổi, sau khi thi đỗ tú tài thì ông không thi tiếp nữa mà dành thời gian để đi đó đi đây. Lão sư đã từng nói với học trò của mình: “Kiến thức không chỉ nằm ở trong sách vở. Nếu chỉ chăm chăm đọc sách thánh hiền mà không chịu quan sát và thu thập những thông tin từ cuộc sống xung quanh thì kiến thức đó chẳng giúp ích gì cả.” Nhìn lũ học trò nhỏ mở to đôi mắt nhìn, lão sư cười ha ha vuốt chòm râu bạc trắng: “Quên mất là các con còn nhỏ, không sao, sau này lớn lên sẽ hiểu thôi.”
Lão sư đã đi qua nhiều nơi trên quốc gia này, gặp gỡ rất nhiều người, chứng kiến biết bao câu chuyện, ông thường kể cho lũ học trò của mình nghe những câu chuyện thú vị khiến bọn nhỏ say mê. Qua lời kể của lão sư, Triệu Lam như nhìn thấy được thế giới thật rộng lớn, ngoài Xuân Phong trấn này thì còn rất rất nhiều thôn xóm làng bản khác, có kinh đô hào hoa náo nhiệt, có đại mạc cát trắng trải dài, có đại dương xanh thẳm, có tuyết sơn phủ tuyết ngàn năm… và còn rất rất nhiều nơi mà lão sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ta-bo-tron-duoc-khong/3207523/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.