Thiên hạ rộng lớn, Hổ Nhi cuối cùng có thể đi, mà cũng chỉ đi đến Tục Hương Lầu ở thành Trân Châu. Nàng cưỡi ngựa không ngủ cũng không nghỉ, nhắm một đường thẳng đến nhà. Tới nhà một lúc, cả người nàng đã mệt mỏi không còn sức. Thiếu chút nữa té xỉu.
Các tỷ muội vừa nhìn thấy nàng về, vội vàng chạy đến đem nàng dìu vào trong nhà, sau đó nhìn thấy sẹo trên mặt nàng, ai nấy đều nhíu mày.
Rồi khi Hổ Nhi tỉnh lại, các nàng mới biết được nàng đến Diêm Vương môn lần này, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Tây Môn Sóc đâu?” Hoa Túy từng hỏi nàng như thế.
"Ta không biết." Trong lúc đó nàng cũng không nói nàng cùng Tây Môn Sóc có khúc mắc tình cảm. "Ta cùng hắn không có nói lời từ biệt mà lập tức trở về."
Sau đó, các tỷ tỷ còn muốn hỏi nàng thêm chút, nàng đều lạnh nhạt không muốn trả lời. Bạch Tây Trần nhận được tin tức, liền đến nhìn xem trên mặt nàng một cái, nhưng xem rồi hắn cũng bó tay hết cách.
Dù sao đây là công phu độc môn của Diêm Vương môn, hắn chỉ là một đại phu, căn bản không biết được nguyên nhân bệnh tình.
Song Hổ Nhi lại tỏ vẻ không sao cả, nàng như là đã sớm không cần quan tâm mặt mày kết đầy sẹo lung tung này, bình tĩnh đến mức không giống nàng nữa.
Bởi vì, nàng không biết làm thế nào cùng người khác nói ra bi thương cùng khổ sở trong lòng mình.
Nàng làm sao nói với mọi người, kỳ thất nàng yêu thương Tây Môn Sóc, nhưng Tây Môn Sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-soi-vao-nha/135479/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.