Đối với Hạ Chi Sơ tính cách giảo hoạt phúc hắc, chanh chua mọi người đã sớm lĩnh giáo qua, nhưng vừa mới lên đã hỏi câu hỏi không có chừng mực như vậy, mọi người vẫn không nhịn được mà đổ mồ hôi, đồng cảm với Hạ Chi Tình đáng thương, đồng thời cảm thấy bản thân may mắn tránh được một kiếp. Vừa nghe thấy câu hỏi của Hạ Chi Sơ, khuôn mặt nhỏ Hạ Chi Tình đỏ như đít gà muốn nổ tung tại chỗ, “Nhân Chi Sơ, anh, anh còn có biết ngại ngùng hay không hả?” Tuy rằng Tô Gia Dương còn có hai em bé nữa đều được đưa lên lầu đi ngủ, ở lại chơi trò chơi đều là người trưởng thành, nhưng câu hỏi lộ liễu như vậy bảo cô phải trả lời như thế nào a. Hạ Chi Sơ nhìn cô, cười đê tiện nói: “Ngại ngùng lúc mới sinh ra không cẩn thận rớt, vừa vặn bị chó ăn. Đừng mong dời đi lực chú ý của mọi người, trả lời mau!” Mặt cô nhăn như trái khổ qua, cô không muốn trả lời, cũng không thể trả lời, nếu để bọn họ biết đối tượng mộng xuân đầu tiên của cô là đại gia Triệu Bản Sơn, cả đời này của cô cũng đừng mong ngẩng đầu làm người! Mấy năm trước, cô xem xong tiểu phẩm của Triệu đại gia, tiếp theo xem 《 Sắc giới 》của Lương Triều Vĩ và Thang Duy, có thể là lần đầu tiên xem loại điện ảnh "quy mô lớn" như này, quá ngượng ngùng quá chấn kinh rồi, dẫn tới đêm đó liền nằm mộng xuân. Nhưng mà! Nằm mộng xuân thì nằm mộng xuân đi, mày có thể để Lương Triều Vĩ đẹp trai thâm tình tiến vào giấc mộng được không? Không phải Lương Triều Vĩ thì những người khác cũng được, chỉ cần không phải Triệu đại gia là được! Trong mộng, Triệu đại gia có mái tóc màu vàng dài ngang lưng, trên người mặc một bộ đồ bó màu đen, trên chân mang một dải lụa màu đen trong suốt, múa cột mà nhìn cô, một bên nhảy một bên dụ dỗ cô, trong mộng cô giống như gặp quỷ vậy mà lại cảm thấy Triệu đại gia như vậy thật gợi cảm, tỉnh lại, cô khó chịu muốn nôn, dẫn tới cả một ngày ăn cũng không ngon. Cho nên đối tượng mộng xuân như vậy cô sao có thể dám nói cho bọn họ được? Cô có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của mọi người đem tiêu cự phóng lên trên người cô, đặc biệt người ngồi bên cạnh cô kia, dường như muốn đem má phải cô khoét ra một cái lỗ, “Em, em chưa, chưa nằm thấy mộng xuân bao giờ.” Cô vừa nói ra lời này, tất cả mọi người tại chỗ trừ bỏ Tống An Thần nhịn không được “hừ” cô một tiếng. Anh ba là người đầu tiên khinh bỉ cô, “Thế giới loạn như vậy, em giả đơn thuần cho ai xem hả?” Anh tư lấy chiếc đũa gõ bình rượu đi theo ồn ào, “Đúng vậy, tưởng chúng ta là đồ ngốc chắc, lời vừa rồi em nói ngay cả dấu chấm câu anh đều không tin!” Chị dâu hai đã sớm cười ngất đi rồi, anh hai ở bên cạnh đỡ chị ấy, cũng vẻ mặt tươi cười nói: “Bánh bao, mọi người đều uống nước tinh khiết, em không cần phải giả vờ trong sáng.” Chi dâu cả tâm địa thiện lương nhất, thấy cô trở thành đối tượng bị mọi người tấn công gấp đến độ mặt đều đỏ lên, thế nên có tâm giúp cô một phen, vì thế chạm chạm vào chồng đang ngồi bên cạnh, anh cả suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Tuy rằng đây là trò chơi, nhưng dù nếu chơi thì cũng phải có thắng thua, đây chính là lòng tin của mọi người, bánh bao, nếu em thật sự không muốn trả lời vấn đề này, em có thể uống rượu.” Vẫn là anh cả và chị dâu cả thương cô, cô nước mắt lưng tròng mà nhìn anh cả, “Vậy em đây uống rượu.” Cô duỗi tay muốn đi lấy rượu, lại bị Hạ Chi Sơ vẫn luôn không có mở miệng chặn lại, “Khoan, rượu này muốn uống cũng được, có điều vừa rồi mày nói dối, dựa theo quy tắc trò chơi, phạt ba ly rượu!” Hạ Chi Sơ lấy ra ba cái cái ly, rót đầy, cùng với ly vừa rồi là thành bốn ly rượu cùng nhau đẩy đến trước mặt cô, nhướng mày nói: “Uống đi.” Cô bị dị ứng cồn rất nghiêm trọng, thậm chí là rượu vang có nồng độ thấp đi nữa, cô uống hai ly toàn thân đều có thể phát ngứa, bây giờ uống vào bốn ly rượu, cô không chỉ có uống say phát điên, hơn nữa ngày hôm sau sẽ đau đầu muốn chết, Hạ Chi Sơ chính là bắt được nhược điểm này của cô, tưởng rằng cô dù chết cũng sẽ không lựa chọn uống rượu, lấy chuyện này tới bức cô nói ra cái vấn đề làm người khó coi kia. Nhân Chi Sơ chết tiệt, Nhân Chi Sơ đáng chém ngàn đao, biết rõ cô không thể uống rượu, anh còn rót nhiều như vậy, đây không phải là trơ mắt nhìn cô đi tìm chết sao? Nguyên tắc của cô là: Người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta liền tức giận! Giờ phút này cô thật sự vô cùng tức giận, hận không thể đem Hạ Chi Sơ thiên đao vạn quả. Nhưng mà, hết thảy cũng đều là ý tứ vô dụng. Cô quay đầu, ngước mắt nhìn về phía bên phải, ánh mắt sáng quắc chớp chớp —— Tống An Thần, anh hiện tại là bạn trai của cô, tuy rằng là được thuê, nhưng trong lúc anh đóng giả làm bạn trai của cô thì lúc này hẳn là giống như phim thần tượng, anh dũng đứng ra, nhìn mọi người nói, “Tôi thay cô ấy uống.” Sau đó cầm lấy ly rượu một hơi mà cạn? Như thế nào đến trên người anh, ngay cả cái rắm đều không có thả ra. Mà thôi bỏ đi, cô là người rộng lượng, nếu không thể dời núi vậy thì cô băng qua núi, cô hơi cắn môi, giả bộ đáng thương, yếu ớt nói: “An Thần, anh giúp em uống được không?” Một đôi mắt phượng của Tống An Thần thanh lãnh nhìn cô, mỗi lần cô giả vờ đáng thương đều sẽ hơi hơi cau mày, dùng sức nháy lông mi, môi bặm lại giống như đứa bé, anh rất muốn nói cho cô rằng cô như vậy nhìn qua một chút đáng thương đều không có, ngược lại làm cho người ta càng muốn hung hăng mà bắt nạt cô một trận. Dưới ánh mắt chờ đợi của cô, khóe miệng anh dần dần cong lên, duỗi tay đem mái tóc hỗn độn của cô vén qua sau tai, thâm tình chân thành nói: “Đêm nay uống hơi nhiều, dạ dày có chút không thoải mái, có điều vì em, cho dù không thoải mái thì rượu này anh đều sẽ giúp em uống sạch.” Cả người cô run lên, một dòng điện từ tay anh đụng đến bên tai len lỏi khắp toàn thân, chẳng qua dòng điện này cũng quá mạnh mẽ rồi, lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng, còn có chút rùng rợn. Cô cảm thấy rùng rợn, nhưng những người khác lại không cho là như vậy, đặc biệt bạn gái của anh ba và anh tư hai mắt lấp lánh, cảm thán thật lãng mạn thật săn sóc, quay đầu lại oán trách bạn trai của mình. “Hạ bánh bao, em rể tương lai đã đau thành như vậy, mày không biết xấu hổ kêu nó uống giúp mày hả?” Hạ Chi Sơ lạnh lùng nói. Cô nổi giận, đêm nay nếu không phải anh xúi giục các anh họ một ly hai ly mà kính Tống Kim Nhứ uống rượu, sao lúc đó anh không nói sẽ đau dạ dày đi? Người này thật là hư hỏng vô biên, phúc hắc đến mức trời nộ người oán, rõ ràng anh mới là người khởi xướng, nhưng giờ anh lại nhẹ nhàng một câu đem hết trách nhiệm đẩy đến những người khác. Cô duỗi tay ngăn lại tay của Tống An Thần, không cam nguyện nói: “Vẫn là em tự mình uống đi.” Tống An Thần còn chưa kịp tranh với cô liền nghe được Hạ Chi Sơ cắt ngang bọn họ nói: “Hạ bánh bao, nếu mày không muốn uống rượu cũng được, không muốn trả lời vấn đề vừa rồi cũng có thể, chúng ta có thể vì mày mở cửa sau một lần.” Vẻ mặt cô kinh hỉ, nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, Hạ Chi Sơ sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, “Thật vậy chăng? Em cái gì cũng không cần làm sao?” Hạ Chi Sơ cười nói: “Đương nhiên không có chuyện tốt như vậy, anh cho mày đổi câu hỏi, mày có thể hai chọn một.” Cô nhìn Hạ Chi Sơ, cảnh giác như con thú nhỏ tràn đầy hoảng sợ: “Câu hỏi thứ hai là gì?” Hạ Chi Sơ cười giống như mèo vờn chuột: “Nếu mày không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi, vậy anh đây đổi cách nói, mày chỉ cần trả lời anh, đối tượng mộng xuân của mày có phải em rể tương lai An Thần hay không?” Quăng ngã! Này có cái gì khác a? Cái quỷ gì kêu hai chọn một, đây rõ ràng chính là cùng câu hỏi, không đúng, câu hỏi này so với câu hỏi trước còn muốn gặp quỷ! Cô căm tức nhìn Hạ Chi Sơ, “Em từ chối trả lời, câu hỏi này của anh rõ ràng là gạt người.” Hạ Chi Sơ trưng ra biểu tình “Anh chính là lừa mày”, “Không trả lời cũng được, vậy uống cạn bốn ly rượu kia đi.” Hạ Chi Sơ khốn kiếp! Hạ Chi Sơ tưởng rằng cô sẽ không uống rượu, từ nhỏ đã bị người xem thường, lần này cô muốn tranh đua một lần, cầm lấy ly rượu trên bàn mạnh mẽ uống một ngụm. Mọi người cả kinh, không ngờ cô thật sự sẽ uống rượu, ngay cả Tống An Thần ngồi ở bên cạnh cô cũng chuẩn bị không kịp, Tống An Thần duỗi tay muốn đoạt lấy cái ly trên tay cô nhưng còn chưa đụng tới cái ly liền nghe được Hạ Chi Sơ lạnh lùng mở miệng nói: “Hạ bánh bao, mày tình nguyện bị cồn dị ứng cũng không muốn nói, chỉ có thể nói rõ hai vấn đề, một, đối tượng mộng xuân của mày không phải An Thần, hai, đối tượng mộng xuân của mày tất nhiên là một người làm mày khó có thể mở miệng.” “Phụt——” Hạ Chi Tình một ngụm rượu phun ra Hạ Chi Sơ đang đứng đối diện, còn làm bản thân bị sặc liên tục ho khan. Hạ Chi Sơ tuy rằng mau tay nhanh mắt, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ là góc áo vẫn là bị phun dính một chút, vẻ mặt anh chán ghét, “Hạ bánh bao, mày có ghê tởm hay không, bị anh nói trúng rồi mày cũng không thể dùng chiêu thức bỉ ối như vậy.” “Đối…… Khụ khụ…… Đối phó loại tiểu nhân như anh, nhất định phải dùng chiêu thức đê tiện cũng không quá đáng.” Cô tiếp nhận khăn giấy Tống An Thần đưa qua, một bên lau miệng một bên mắng Hạ Chi Sơ. “Cho nên, ý của mày là, vừa rồi anh phỏng đoán là chính xác, đúng không?” Hạ Chi Sơ cười đến vẻ mặt thiếu đánh. “Anh, anh nói bậy.” Ánh mắt cô trốn tránh, cãi lại đến một chút độ đáng tin đều không có, chỉ cần người mắt không mù đều nhìn ra được cô đang nói dối. Hạ Chi Sơ nhìn lướt qua Tống An Thần, nhướng mày nói: “Em rể tương lai, sau khi đã biết đối tượng mộng xuân lần đầu tiên không phải em, rượu này em còn giúp nó uống sao?” Đây là châm ngòi ly gián trần trụi a! Anh hai à, cho dù anh coi trọng Tống An Thần, muốn có được anh ta, cũng không cần kéo cô xuống nước a, mọi chuyện đều có thể thương lượng, chỉ cần nói với cô một tiếng, cô nguyện ý rời đi thành toàn bọn họ a! Hà tất xem cô thành tình địch mà chỉnh chết cô chứ?! Cô chính là cái pháo hôi xúi quẩy. Hạ Chi Sơ lời này vừa ra, Tống An Thần mặt liền đen, Hạ Chi Tình có thể cảm giác được hàn khí bên cạnh tản mát ra đủ để đông chết người, mông cô xê dịch qua bên trái, cô cho rằng cô làm rất kín kẽ, nhưng mông mới nhích một chút, ánh mắt hình viên đạn lạnh như mưa đá của Tống Kim Nhứ liền bổ tới, thiếu chút nữa cô bị đông chết. Tống An Thần mắt phượng híp lại, ngước mắt nhìn Hạ Chi Sơ, tầm mắt hai người ở không trung mãnh liệt va chạm, cô dường như có thể thấy đao quang kiếm ảnh kia, thật là tình ý bắn ra bốn phía a. Xem đi xem đi, cô liền biết giữa bọn họ khẳng định có tình ý, chỉ là hai vị đại ca, có thể tiết chế một chút hay không, chờ không có ai, hai người lại nhìn đến thiên hoang địa lão cũng không muộn a. Tống An Thần đối với Hạ Chi Sơ khóe miệng nhếch lên, cầm lấy ly rượu trên bàn một hơi mà cạn, uống xong lại lấy ly thứ hai, ly thứ ba cho đến khi bốn ly rượu đều uống sạch. “Hay!” Anh ba là người đầu tiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, những người khác cũng đi theo kêu lên, anh tư còn gõ bàn đánh bình trợ hứng. Tống An Thần đem ly rượu đặt lên trên bàn, một tay chống lên dạ dày, mày hơi nhíu lại nói: “Không thắng nổi tửu lượng, em đi lên nghỉ ngơi trước, mọi người tiếp tục chơi.” Mọi người gật đầu, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, anh cả quay đầu nhìn Hạ Chi Tình nói: “Bánh bao, em đỡ An Thần đi lên phòng nghỉ ngơi đi.” Cô vốn định từ chối, bảo Hạ Chi Sơ dìu anh ấy lên, tạo cơ hội cho hai người bọn họ, nhưng cô chưa kịp mở miệng, nửa thân mình Tống An Thần liền lệch qua trên người cô, đem đầu vùi ở trên cổ cô phun ra hơi thở nóng hổi, thanh âm trầm thấp nói: “Đỡ anh đi lên.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]