Lần này ngủ chính là một ngày một đêm, ngay cả động tác xoay người đều không có. Lúc Yên Chi đưa ngọ thiện đến, thấy hai người trên giường vẫn ôm nhau như cũ, loại hạnh phúc này không người nào có nhẫn tâm quấy rầy, cuối cùng nàng vẫn là lựa chọn im lặng rời khỏi lều vải.
Buổi sáng ngày thứ ba, một trận âm thanh ầm ỹ làm Diêm Vô Xá bừng tỉnh, bỗng dưng mở to hai mắt, đang muốn đứng lên, người bên cạnh giống như bạch tuộc bám chặt trên người, tư thế ái muội, mê người. Đồng thời còn có cánh tay tà ác kia, Diêm Vô Xá đành phải bất đắc dĩ nằm trở về, vẫn là đánh thức nàng trước đi.
Hắn quay đầu đi, môi đỏ mọng phấn nộn, vừa vặn đô đô xẹt qua, con ngươi đen trở nên nhu hòa như nước, khẽ hôn một cái lên môi của nàng, ôn nhu nói: “Tiểu Phi Nhi, trời đã sáng……”
Tiếng nói khàn khàn, cảm tính vô cùng.
“Ân……”
Bé giống con mèo nhỏ vươn thẳng hai cái móng vuốt, đầu cọ cọ trong ngực hắn, tiếp tục ngủ.
“Phi Nhi, Yên Chi chuẩn bị thật nhiều thịt dê nha.”
“thật sao? Ở nơi nào!”
Phi Nhi mạnh mẽ bật dậy, tử mâu mở to, tả hữu tìm kiếm mỹ vị thịt dê kia.
“…… Mị lực của ta rõ ràng không hơn thịt dê kia.”
“Nha, Đa Duy đùa giỡn ta…… Buồn ngủ quá……”
Phi Nhi nhất thời mất đi khí lực rời giường, thân thể lại đổ xuống.
Diêm Vô Xá đã muốn rời giường mặc quần áo, muốn ra bên ngoài nhìn xem âm thanh hỗn loạn ầm ỹ này rốt cuộc là chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-sinh-vuong-phi/1618325/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.