Thân ảnh kiều nhỏ dừng lại ở bên ngoài lều chủ thượng, lỗ tai dán lên mặt bố thô ráp, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Đang ở bên trong viết thư pháp, Đạt Y Đồ ngừng bút, ánh mắt màu lam nheo lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng đáng yêu kia. Khẽ mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Là Phi Nhi ở bên ngoài sao?”
Bóng dáng rõ ràng cứng đờ, vội vàng trở lại: “Ách, đúng vậy.”
“Có việc?”
“Ân, ngươi hiện tại có rảnh không?”
“Vào đi.”
Được cho phép vào, Phi Nhi mới xốc mảnh bố lên, đi vào bên trong.
Đạt Y Đồ buông bút, nhìn thấy nàng, gương mặt cương nghị thường ngày bất giác nhu hòa vài phần, hỏi: “Có chuyện gì?”
Phi Nhi đi đến trước mặt hắn, con mắt vòng vo vài vòng, có chút xấu hổ, hai tay đan vào nhau, dùng thanh âm rất nhỏ rất nhỏ nói:
“Ta…… Ta muốn hỏi ngươi…… Mượn, mượn tiền.”
“Ân? Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ lắm.”
Phi Nhi nhíu nhíu mày, quyết tâm hẳn lên, chết sớm siêu sinh sớm. Đi vòng qua cái bàn thấp, quỳ xuống bên cạnh hắn, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc cùng hắn nhìn nhau: “Ta muốn hỏi mượn ngươi ít ngân lượng.”
Ánh mắt màu lam nổi lên ý cười, trả lời: “Ngươi muốn mua cái gì, cùng Đạt Nhĩ Mục nói thì được rồi.”
“Không phải. Ta gặp được một bằng hữu, ta lại làm cho nàng ta không có cái để dựa vào, cho nên phải đưa ngân lượng cho nàng, để nàng có thể sống an ổn qua ngày. Chờ phụ thân đến đây, ta sẽ trả lại cho ngươi, được không?”
“Bằng hữu của ngươi? Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-sinh-vuong-phi/1618312/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.