Nửa đêm, gió tuyết bỗng thất thường.
Cửa ngõ của Phụng Dương quán hương khói hưng thịnh ngày trước lại đóng chặt, ánh đèn dầu mập mờ, lão đạo sĩ sau cùng mang theo bao quần áo, được đạo đồng đỡ, bước ra khỏi cổng chính của Phụng Dương quán.
Đi được vài bước, đạo đồng lưu luyến quay đầu nhìn lại, mất mác nói: “Sư phụ, trong đạo quán có chuyện gì vậy? Vì sao phải chuyển chúng ta đến chỗ khác? Con thấy quán chủ không có thu dọn đồ đạc, có phải là ngài ấy không rời đi hay không…”
Lão đạo vươn bàn tay khô gầy, run rẩy kéo khít áo tơi trên người.
Gió lạnh thấu xương thổi xộc đến từ trong rừng, lão đạo cúi đầu thở dài: “Không có chuyện gì đâu… Chỉ là chung quy có người không muốn sống nữa thôi.”
“Hả? Sư phụ, người nói gì vậy… phủi phui!” Đạo đồng bị tuyết bay đầy miệng, vừa che vừa nói.
“Không có gì, đi nhanh đi, nếu không nhanh xuống núi thì tuyết sẽ đổ lớn hơn đó.”
“A, được.”
Gió tuyết phủ người, một già một trẻ lẻ loi bước đi, từ từ biến mất.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài chánh điện của Phụng Dương quán, trên khoảng sân rộng có vài bóng người đang ngồi xếp bằng, tạo thành một vòng tròn, ở giữa có đặt một cái đỉnh nhỏ lớn chừng lòng bàn tay, đứng bên cạnh đỉnh là một thanh niên mặc đạo bào thuần trắng.
Thanh niên có mái tóc bạc, mặt mày băng lãnh, vạt áo và ống tay áo bay phần phật trong gió tuyết lớn.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, như thể đang nhận biết điều gì đó.
Một lát sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659829/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.