Hải thành một đêm đón tuyết đầu mùa.
Sân thượng có tiếng gió gõ cửa, ánh ban mai lấp ló dưới rèm cửa sổ khẽ lay động, sương hoa ngưng kết thành cảnh vật trong tranh quỳnh lâu ngọc vũ*.
*Quỳn lâu ngọc vũ: Phép ẩn dụ miêu tả cảnh đẹp của nhà cửa phố phường như là lầu các đẹp đẽ tinh xảo, cung điện bằng ngọc ngà châu báu.
Cố Kinh Hàn theo thường lệ tỉnh dậy trước.
Lồng ngực ấm áp, vai và cổ bị gối lên có hơi nhồn nhột, những sợi tóc mềm mại mát lạnh ma sát lên cổ và cằm, có tiếng thở nhè nhẹ truyền đến.
Ý thức còn chưa quá tỉnh táo, nhưng thói quen đã làm Cố Kinh Hàn chìa tay, ôm Dung thiếu gia ngủ không được ngay ngắn cho lắm đến gần hơn.
“Ưm…”
Dung Phỉ bị quấy rầy bởi hành động này, mơ màng rên khẽ, áp mặt vào ngực Cố Kinh Hàn rồi sượt tới sượt lui, sau đó duỗi tay mò xuống bụng dưới của Cố Kinh Hàn, đầu lưỡi cũng hư hỏng thò ra, liếm một cái trên xương quai xanh, “Em vẫn chưa tỉnh… em đang mộng du…”
Cố Kinh Hàn chụp lại tay Dung Phỉ rồi vân vê, giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc trưng của sáng sớm: “Mộng du lẳng lơ?”
Dung Phỉ mở mắt ra, chồm qua người Cố Kinh Hàn lấy quần áo, còn cố tình dùng đùi lướt qua chỗ đó của Cố Kinh Hàn, cau mày châm chọc: “Ai lẳng lơ? Kẻ xấu cáo trạng trước hả*?”
*Kẻ xấu cáo trạng trước: chỉ người xấu hoặc người đuối lý giành trước kể ra hoặc bẻ cong sự thật.
Nén chịu khiêu khích của Dung thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659823/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.