Vào hôm chạng vạng Dung Phỉ đi tới núi trường thanh, ráng chiều dấy lên nửa bầu trời.
Trước rừng trúc, có một thiếu niên khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao to, chậm rãi mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía Dung Phỉ, gương mặt lạnh lùng tuấn tú như một bức vẽ tinh vi.
Mặt trời lặn về phía Tây, ánh sáng lơ lửng rơi trên mái tóc dài đen nhánh và đạo bào thuần trắng của thiếu niên, mông lung u tĩnh.
Dung Phỉ đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn, liền thấy thiếu niên kia mở miệng nói: “Ta tên Cố Kinh Hàn, ngươi tên gì?”
Bờ môi cử động, Dung Phỉ tìm về giọng nói của mình: “Dung Phỉ, ta tên Dung Phỉ, Phỉ của văn thái phỉ nhiên.”
“Kể từ hôm nay, đệ sẽ là sư đệ của ta.”
Chỉ với một câu nói, đứa trẻ ăn mày bò ra từ trong ngôi miếu đổ nát đã trở thành chủ nhân thứ ba của Trường Thanh quán.
Lão đạo chẳng làm gì cả, cả ngày chỉ đóng cửa đọc kinh, quanh năm suốt tháng cũng không ló mặt ra dòm hai đệ tử của mình một lần. Dung Phỉ vào Trường Thanh quán, sớm chiều đối diện chỉ có mỗi Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn sắp xếp cho Dung Phỉ chỉ mới sáu tuổi ngủ sát phòng mình, nhưng sư đệ này hình như nhát gan lắm, mỗi khi gặp trời mưa sét đánh hoặc ác mộng thì đều chạy tới gõ cửa phòng hắn, ôm gối trợn to đôi mắt hoa đào nhìn hắn, ôm cổ hắn, sượt vào lồng ngực hắn, còn muốn hắn kể chuyện thì mới chịu ngủ.
Cố Kinh Hàn tự nghĩ lòng dạ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659821/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.