Dì Tú, hoặc nói là Vân Tĩnh, sắc mặt của ả biến đổi, âm trầm như nước sau khi nghe chữ Giả nói.
“Nếu không do Vân Chương và ngươi, làm sao ta lại sa sút đến mức độ này?! Hồn phách không trọn vẹn, tuổi thọ ngắn dần theo từng đời, già nhanh hơn theo từng đời…”
Giọng nói Vân Tĩnh tràn ngập thù hận, ả dừng một chút, vuốt lại vài sợi tóc rối trước trán, bỗng mỉm cười, “Có điều, về sau không cần lo nữa. Đợi ta hút hết tàn hồn của Vân Chương trong Âm dương điệp này, ta có thể trở thành một con người hoàn chỉnh, đầu thai chuyển kiếp, trưởng thành kết hôn, giúp chồng dạy con… Diễm quỷ, lúc ngươi lựa chọn lợi dụng ta, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”
Vân Tĩnh tự nói, như thể không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt âm u bất định của chữ Giả.
Cố Kinh Hàn nhân cơ hội này nhảy xuống, đứng ở bên người Dung Phỉ.
Vân Tĩnh chú ý đến động tĩnh phía bên kia, sóng mắt hơi động, quét qua quét lại trên gương mặt của Cố Kinh Hàn, hình như có chút kinh ngạc: “Đạo thể sẵn có… Thảo nào có thể dẫn ra Âm dương điệp.”
Ý ở ngoài lời quá mức rõ ràng, Cố Kinh Hàn hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Vân Tĩnh thấy thế, như chợt bừng tỉnh mà che miệng mỉm cười: “Ôi chao, e rằng hai cậu đây vẫn chưa hay biết chuyện của Âm dương điệp nhỉ. Diễm quỷ kia chẳng phải hạng tốt lành gì đau, hắn đang lợi dụng các người đấy. Năm đó, sau khi Âm dương điệp vỡ nát rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659818/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.