"Không biết liệu sức!"
Giọng nữ lạnh lẽo, mang theo mỉa mai khinh bỉ.
Dung Phỉ nhắm mắt làm ngơ, xoay cổ tay, kiếm gỗ đào lướt gió bay ra ngoài.
"Rít ___!"
Bầy côn trùng kêu đầy chói tai, một làn máu đỏ bắn ra.
Tiếng kêu này át đi tiếng súng nổ đoàng đoàng.
Đạn bay tới trong chớp mắt, phá tan đám côn trùng áp sát.
Mượn cơ hội này, đại sư nhảy vọt lên, cười lạnh nói: "Trò mèo. Nếu ngay cả đạn mà tôi cũng không ngăn nổi, vậy lấy cái gì để Tuần gia trại thành thật bán mạng làm chó cho tôi? Cậu chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi ư, tôi khuyên cậu mau khoanh tay chịu trói đi, vậy thì tôi còn có thể dịu dàng với cậu một chút."
Bầy côn trùng vây kín như lưới.
Dung Phỉ rơi vào chính giữa, trong nháy mắt đã bị tầng tầng lớp lớp bao lấy, đau nhức đột kích người, cậu xông tới không chút kiêng dè, tiếng súng vang lên không ngừng, nửa chữ cũng không thèm nghe.
Bảo cậu khuất phục ư? Ả cho rằng ả là Cố Kinh Hàn hay sao?
"Ngu xuẩn mất khôn!"
Đạn bay đến nhiều hơn, đại sư bối rối tránh né.
Dung Phỉ không dám nói lời nào, thậm chí không dám mở mắt, cậu có thể cảm giác được có côn trùng đang cố tiến vào mắt, mũi, miệng và tai của cậu, nhưng hình như bị một luồng sức mạnh kỳ lạ cản lại, không thể tiến thêm. Cậu sợ một khi cậu há miệng ra, miệng sẽ đầy đám côn trùng độc, thế thì phải ói ra hết cơm tối ngày hôm trước rồi.
Đại sư vừa né vừa liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659794/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.