Chương trước
Chương sau
"Không biết liệu sức!"
Giọng nữ lạnh lẽo, mang theo mỉa mai khinh bỉ.
Dung Phỉ nhắm mắt làm ngơ, xoay cổ tay, kiếm gỗ đào lướt gió bay ra ngoài.
"Rít ___!"
Bầy côn trùng kêu đầy chói tai, một làn máu đỏ bắn ra.
Tiếng kêu này át đi tiếng súng nổ đoàng đoàng.
Đạn bay tới trong chớp mắt, phá tan đám côn trùng áp sát.
Mượn cơ hội này, đại sư nhảy vọt lên, cười lạnh nói: "Trò mèo. Nếu ngay cả đạn mà tôi cũng không ngăn nổi, vậy lấy cái gì để Tuần gia trại thành thật bán mạng làm chó cho tôi? Cậu chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi ư, tôi khuyên cậu mau khoanh tay chịu trói đi, vậy thì tôi còn có thể dịu dàng với cậu một chút."
Bầy côn trùng vây kín như lưới.
Dung Phỉ rơi vào chính giữa, trong nháy mắt đã bị tầng tầng lớp lớp bao lấy, đau nhức đột kích người, cậu xông tới không chút kiêng dè, tiếng súng vang lên không ngừng, nửa chữ cũng không thèm nghe.
Bảo cậu khuất phục ư? Ả cho rằng ả là Cố Kinh Hàn hay sao?
"Ngu xuẩn mất khôn!"
Đạn bay đến nhiều hơn, đại sư bối rối tránh né.
Dung Phỉ không dám nói lời nào, thậm chí không dám mở mắt, cậu có thể cảm giác được có côn trùng đang cố tiến vào mắt, mũi, miệng và tai của cậu, nhưng hình như bị một luồng sức mạnh kỳ lạ cản lại, không thể tiến thêm. Cậu sợ một khi cậu há miệng ra, miệng sẽ đầy đám côn trùng độc, thế thì phải ói ra hết cơm tối ngày hôm trước rồi.
Đại sư vừa né vừa liếc nhìn bầy côn trùng, nhất thời ngẩn ra, không thể tin được: "Sao lại như thế? Đây đều là côn trùng âm độc, chuyên khắc cơ thể cực âm, tại sao cậu còn chưa chết?!"
"Không! Không thể nào!"
Đại sư dùng sức vỗ tay, đi tới gần Dung Phỉ, muốn tìm tòi thật giả.
Cả người Dung Phỉ dính một lớp côn trùng, cảm giác khó chịu làm cậu vô cùng bực mình, thế nhưng lòng của cậu lại rất bình tĩnh. Dù tai không nghe được, nhưng cậu có thể nghe thấy láng máng tiếng bước chân đến gần của đại sư.
Cậu không nổ súng bừa mà đứng yên tại chỗ.
"Sao lại thế này..." Đại sư tách bầy côn trùng, cẩn thận đến gần, sự kinh ngạc và khó hiểu tràn ngập trong giọng nói.
Đây là thứ ả đặc biệt bồi dưỡng để khắc chế khí tức âm phủ, bất kể là người hay là trường khí, côn trùng âm độc đều có thể khắc chế âm khí bên trong, đồng thời nuốt chửng.
Nhưng thanh niên trước mắt... tuy bị côn trùng âm độc bao lấy người, chết đứng ở đó, nhưng nhìn kỹ thì hình như toàn thân không hề bị tổn thương, ngay cả tảng đá cũng bị kịch độc làm cho mục nát, vậy mà lại không có chút hiệu quả nào đối với cậu ta...
"Lên!"
Đại sư xòe rộng mười ngón tay, như điều khiển tượng gỗ trên không, chỉ huy bầy côn trùng khống chế cơ thể Dung Phỉ.
Cánh tay của Dung Phỉ chầm chậm giơ lên, súng và kiếm gỗ đào trong tay rơi hết xuống đất.
Vẻ mặt cảnh giác của đại sư vơi đi đôi chút, chầm chậm giẫm lên vũng nước, đi tới trước người Dung Phỉ, đưa tay bắt lấy đám côn trùng độc trên người Dung Phỉ, "... Thành công rồi sao?"
Âm cuối im bặt.
Ả chợt cúi đầu.
Một đoạn kiếm bán trong suốt bỗng nhiên xuất hiện, xuyên qua lồng ngực ả, rồi dần dần biến mất.
Gần như không cảm thấy đau, nhưng trong nháy mắt, cảm giác vô lực, mạng sống trôi đi tràn ngập toàn thân ả. Quanh miệng vết thương còn lưu lại ánh sáng vàng nhàn nhạt, không có máu chảy ra, hào quang vàng óng từ từ khuếch tán, lướt qua cơ thể đổ sụp.
"Cậu!"
Ả trừng mắt, nhìn Dung Phỉ chòng chọc, giọng nói bị nuốt chửng, "Dương..."
Bầy côn trùng mất chủ rít gào tản đi khắp nơi.
Dung Phỉ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy ánh mắt điên cuồng và không cam lòng sau cùng của đại sư, cậu chợt mở miệng nói: "Âm nhãn không thể cứu bà sao?"
Đại sư há miệng nhưng chẳng kịp nói lời nào, một tia khó hiểu xẹt qua trong mắt ả, cũng cho Dung Phỉ biết rằng ả nào có nghe qua âm nhãn gì.
Lẽ nào... đại sư này không phải là đại sư đó? Nhưng vì sao lại trùng hợp như thế?
Bóng người trước mắt đã hoàn toàn tiêu tan, tro tàn rơi xuống lả tả.
Dung Phỉ cúi đầu nhìn, tàn tro lắng xuống vũng nước, không còn chút dấu vết từng tồn tại.
Cậu giơ tay đè lên nửa miếng ngọc quyết nằm ở dưới lớp áo.
Lại là nó.
Mới nãy, lúc cậu đang định ra tay, miếng ngọc quyết này đột nhiên mát lạnh, hình như nó rút lấy thứ gì đó từ trong cơ thể của cậu rồi phóng ra ngoài. Dung Phỉ nhìn thấy đó là một mũi kiếm gãy.
"... Ọe, ghê quá."
Lúc sờ ngọc quyết, Dung thiếu gia vô tình buông mắt, nhìn thấy trên người mình có dính chút máu côn trùng độc, nhất thời nổi hết da gà. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, đi tới mép bệ đá, quan sát chốc lát, rồi khom lưng vẩy nước lau người.
Hai bên bệ đá này không có lối đi, phía trước là mạch nước ngầm rộng mười mấy trượng, sau lưng là vách đá, chỉ có một đạo động. Quay lại ngôi nhà mồ quỷ dị kia là điều không thể. Như vậy, nếu muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có thể vượt sông.
Nhưng hình như mạch nước ngầm này... còn nguy hiểm hơn.
Dung Phỉ nhìn vào nước sông, một vùng xanh thăm thẳm, thấp thoáng có cỏ nước chập chờn, sâu không thấy đáy.
Đi từ nơi này... nhưng phải đi như thế nào?
Trong lúc suy tư, ánh mắt của Dung Phỉ chợt dừng lại.
Nước sông xanh ngắt, phản chiếu gương mặt thanh niên tuấn tú và xinh đẹp, một đôi giày thêu đỏ tươi khác hẳn với nước sông âm u xanh biếc không biết rơi xuống từ nơi nào, chầm chập đạp lên bả vai của thanh niên, có thể thấy rõ đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp được thêu bên trên.
Trọng lượng nhè nhẹ đè lên vai.
Dung Phỉ đã nhặt lại kiếm gỗ đào, lúc này nắm chặt, bất thình lình quay đầu chém tới: "Cút!"
Nhưng lại chém vào khoảng không.
Sau lưng không có gì cả.
Dung Phỉ xoay người, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Máu vẫn chảy ra từ đạo động, không có dấu vết nào khác. Cơn gió hiu hiu thổi từ trên mặt sông, trên bệ đá trống rỗng, mùi máu tanh lởn quởn không tan, ngoại trừ người chết thì không có một bóng người.
Một gợn sóng nhỏ khuếch tán trên mặt nước.
Lúc Dung Phỉ đang đề phòng nhìn đạo động, có một bàn tay lặng lẽ thò lên từ trong mạch nước ngầm, nắm lấy cổ chân cậu, kéo mạnh một cái.
...
Ở một đầu khác của mạch nước ngầm, làn gió thổi tung vạt áo đột nhiên dừng lại.
Tuần lão đại bám sát phía sau khẩn cấp phanh lại, suýt cắm đầu vào trong nước. Gương mặt hung ác ngang ngược của gã hơi sưng vù, rõ ràng là bị người đánh.
"Sao thế?" Tuần lão đại hỏi.
Cố Kinh Hàn buông mắt nhìn la bàn trong tay, kim chỉ nam đang chuyển động thì đột nhiên yên tĩnh, dường như mất đi mục tiêu.
Bất thình lình, kim chỉ nam như gặp phải từ trường hỗn loạn, xoay vòng điên cuồng, nếu chẳng phải được làm từ chất liệu đặc biệt, thì hẳn đã khiến người ta nghi ngờ liệu nó có thể gãy đôi nửa chừng trong lúc quay tròn cực nhanh hay không.
"Không thấy." Giọng Cố Kinh Hàn rất khàn.
Tuần lão đại hơi kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt rụt rè: "Có phải tôi làm đâu..."
Tuy nói gã đã nhìn ra Cố Kinh Hàn không phải là người đáng sợ, nhưng không ngờ một khi người này điên lên thì căn bản không phải là người. Biết co biết duỗi mới là đại trượng phu, Tuần lão đại ăn một bài học thực tế, cho nên gã dám khẳng định nếu không phải gã còn có chút giá trị thì chắc chắn đã bị nhét vào đáy sông nuôi cá rồi.
"Đi tiếp."
Cố Kinh Hàn hầu như không do dự, cất la bàn, một đôi mắt gần như biến thành màu vàng đen giương lên.
Tuần lão đại đuổi theo sát, mắt thấy vẻ mặt Cố Kinh Hàn khang khác, nghĩ nát óc rồi cười gượng nói: "Cố... Cố lão đại, cậu đừng gấp, chú em Dung là cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn không có chuyện gì đâu. Tên nhân yêu áo đen kia không mạnh bằng cậu... lại nói, chẳng phải cậu nói chú em Dung cũng có nửa miếng ngọc quyết còn lợi hại hơn cây kiếm này của cậu à? Có gì phải lo lắng nữa, an toàn chắc rồi..."
Cố Kinh Hàn không để ý Tuần lão đại đã thay đổi cách xưng hô, hắn còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, chỉ khi nghe được câu nói cuối cùng, ánh mắt mới thay đổi.
Hắn nhìn Tuần lão đại, mặt lạnh tanh: "Em ấy không ở trong lòng tôi, không an toàn."
Tuần lão đại nghẹn lời, muốn lấy dây trói hai tên cẩu nam nam này chung với nhau ghê.
Gã đóng chặt miệng, không tự chuốc nhục nữa, nhiệt tình chi rồi bị hờ hững.
Hai người nhanh chóng đi tiếp, không bao lâu sau, một mùi máu tanh âm ẩm phả màu mặt. Cố Kinh Hàn biến sắc, lập tức bước lên một bước, vài tấm bùa bay ra, Cố Kinh Hàn đạp lên bùa, bay vút qua mặt sông, nhảy lên bệ đá có thi thể nằm khắp nơi, máu tươi chảy ròng ròng.
"Lão Thất? Lão Biều?"
Tuần lão đại đã thành thói quen đuổi theo từng cử động của Cố Kinh Hàn, lúc này cũng thất tha thất thểu bò tới, nhưng vừa mới leo lên thì sắc mặt trắng bợt, kinh hãi bi thương vọt tới cạnh đống thi thể, giọng nói khàn khàn, "Lão Biều? Lão Biều tỉnh lại đi! Lão Biều..."
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn lướt qua thi thể, không mảy may nhúc nhích.
Đôi mắt màu vàng đen làm cho hắn trông càng lạnh lẽo vô thần, so với những thi thể nằm trên đất này thì hình như sắc mặt trắng bợt quá mức của hắn mới giống một thi thể lạnh như băng.
Vẻ mặt của Cố Kinh Hàn càng lúc càng nặng nề.
Những thi thể này chính là những thủ hạ còn lại của Tuần lão đại, nhưng đại sư kia lại không ở đây, Dung Phỉ cũng không thấy đâu. Hắn chậm một bước rồi sao?
Đột nhiên, Tuần lão đại im bặt.
Gã giương mắt nhìn Cố Kinh Hàn, thấp giọng nói: "Cậu có nghe thấy không..."
"Thình... thịch... thình... thịch"
Như thể đáp lại Tuần lão đại, bệ đá yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng tim đập. Ban đầu, Tuần lão đại còn tưởng là nhịp tim của mình hoặc là của Cố Kinh Hàn, thế nhưng âm thanh này càng lúc càng lớn, gần như nện ở ngay trong tai.
"Cái gì vậy?" Tuần lão đại nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên cạnh Cố Kinh Hàn.
"Cố lão đại?" Tuần lão đại thấy Cố Kinh Hàn nhìn vào mặt nước, không nói tiếng nào, lại lên tiếng gọi.
Cố Kinh Hàn nhìn mặt nước, nói: "Dưới nước có vật sống."
Theo chữ "sống" vừa ra khỏi miệng, bệ đá đột nhiên nảy lên, kết hợp với âm thanh bên tai thì bệ đá giống y hệt một trái tim khổng lồ chợt thức tỉnh, máu đang được bơm vào điên cuồng, sắp hồi sinh.
"Mặt sông đang hạ thấp!" Tuần lão đại ngạc nhiên phát hiện.
Đột nhiên, dưới chân trống rỗng.
Không phản ứng kịp nữa rồi, Cố Kinh Hàn và Tuần lão đại cùng tiến vào trong nước.
Bệ đá vốn ở dưới chân hạ xuống với tốc độ đáng kinh ngạc, chớp mắt không còn bóng dáng, hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn.
Cố Kinh Hàn uống một ngụm nước, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, ra sức bơi lên trên.
Tuần lão đại ở cách hắn không xa, cũng đang bơi lên trên, nhưng ngay lúc sắp chạm tới mặt nước, Tuần lão đại chợt kêu lên thảm thiết.
Cố Kinh Hàn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tuần lão đại đang dần dần chìm xuống bằng một tư thế rất kỳ quái, một chân của gã duỗi thẳng đơ, một bàn tay trắng xám siết chặt mắt cá chân của gã, bẻ gãy ngón chân của gã, sau đó lấy ra một chiếc giầy thêu đỏ tươi, nhẹ nhàng tròng vào bàn chân đang chảy máu.
Một giọng ca quỷ dị kèm theo tiếng cười khúc khích truyền tới từ trong nước.
"Tân nương trẻ, một bàn chân, hai chiếc giày,
Trong giày ngập máu.
Trẻ gọi cửa, không người đáp, có người cười,
Cười tân lang ngu xuẩn, ngủ với quỷ tân nương..."
Hết chương 29
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.