Cát chảy thành biển, đèn treo giữa trời.
Biển cát bao phủ bốn phía, ở giữa có một vòng xoáy khổng lồ đang chuyển động rất nhanh, trông như cái miệng của Thao Thiết đói khát, tưởng chừng có thể nuốt chửng tất cả. Bên trong không gian âm u rộng rãi, lửa địa phủ bồng bềnh giữa không trung, ánh sáng tụ lại rọi lên ba bộ xác khô ở phía trên vòng xoáy.
Ba bộ xác khô mặc áo đạo sĩ tả tơi, hình như được may từ chất liệu đặc biệt, đã qua ngàn năm mà vẫn chưa hoàn toàn mục nát.
Trên tay mỗi người có cầm phất trần, đĩa ngọc và lư hương, họ ngồi đối mặt nhau, cùng đè lại một xác chết nữ có phần bụng nhô cao lên một cái bàn nhỏ treo ngược, nhìn tư thế hẳn là muốn mổ bụng lấy con.
Thị lực của Cố Kinh Hàn rất tốt, sau khi nhìn rõ cảnh đảo ngược như vậy, trong lòng đột nhiên thấy lo lắng.
"Đàn thờ?"
Tuy Tuần lão đại không cần dùng sức để đứng trên lá bùa, nhưng chẳng thể đứng vững, chỉ có thể láng máng nhìn thấy trên cao có đồ vật, nhưng không nhìn ra là cái gì.
Gã cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, cúi đầu nhìn xuống xung quanh, từng mảng nhỏ màu đỏ lít nha lít nhít làm gã nổi hết da gà, đám rắn đó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Dường như chúng nó rất sợ bãi cát lún nên không dám tới gần, song vẫn liên tục dõi mắt về nơi này.
Bốn chiếc quan tài đã bị cuốn vào vòng xoáy.
Viền mắt của Tuần lão đại đỏ lòm, gã dùng sức nhắm mắt lại.
Lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659792/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.