Chương trước
Chương sau
"Cái, cái gì?!"
Nhà mồ rộng rãi, trống trải và kín mít, thế mà không biết gió thổi đến từ nơi nào, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, tựa như có vô số giác hút nhỏ bé âm lãnh quấn lấy xương sống của lão Tam.
Gã run lẩy bẩy, nhìn về phía Cố Kinh Hàn, trừng mắt nói: "Đừng có nói đùa..."
Cố Kinh Hàn hờ hững nói: "Nếu anh thật sự cho rằng tôi nói đùa, vậy tại sao không tiếp tục chạy tới đó cứu bọn họ đi?"
Câu này là hỏi lão Tam.
Gã theo bản năng nhìn về phía Tuần lão đại và cao giò, lúc này, cao giò đã ngã xuống đất, mặt trướng tím, ôm cổ há miệng, ra sức hít thở, con ngươi đỏ chót trợn tròn.
"Cứu..."
Âm thanh quá yếu, gần như bị tiếng gió át mất.
Tuần lão đại vốn có thể ra một đòn mất mạng, nhưng có vẻ cố tình muốn thưởng thức dáng vẻ giãy dụa của cao giò, đôi mắt ác lạnh phủ đầy tia máu trừng to, đối diện với lão Tam: "Khóa trường mệnh còn có tên là khóa thường mệnh (đền mạng),nếu muốn đem khóa trường mệnh về cứu mạng Húc nhi, nhất định phải có người lấy mạng đổi mạng... Anh cũng bất đắc dĩ thôi!"
"Lão đại! Anh..." Lão Tam không thể tin nổi.
Trong lúc nói chuyện, cao giò nằm rạp trên mặt đất đã tắt thở, được Tuần lão đại kéo đi, nhét vào trong một cái quan tài nằm gần tượng Phật nhất. Sau đó, Tuần lão đại bước lên đài sen, cướp lấy khóa trường mệnh bằng bạc từ trên tay tượng Phật.
"Lấy được rồi... lấy được rồi!" Tuần lão đại vui mừng như điên, gần như khoa tay múa chân, "Húc nhi được cứu rồi! Húc nhi được cứu rồi!"
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn lạnh đi, sắc vàng lấp lóe.
Từ đầu chí cuối, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không cử động dù chỉ một chút, nhưng sau khi nói ra bốn chiếc quan tài, hắn cảm thấy một áp lực nặng trĩu như núi lớn đè lên hai vai của hắn, làm cho phần lưng thẳng băng như cây tùng bách của hắn hơi còng xuống, mồ hôi rỉ đầy hai bên trán.
Đột nhiên, lão Tam chuyển dao găm trong tay, chỉa vào Cố Kinh Hàn: "Là mày! Là mày giở trò! Không đúng... Mày có cách cứu bọn họ đúng không? Vì sao mày không cản bọn họ lại?!"
Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm vào mũi dao, thân dao sáng như tuyết phản chiếu hình ảnh mơ hồ và rời rạc.
Chẳng rõ nó đã áp sát từ lúc nào.
Cố Kinh Hàn nâng mắt, cách một lớp vải đỏ, đối mắt với tượng Phật.
Hai vệt đỏ như máu đột ngột xuất hiện trên gương mặt mơ hồ của tượng Phật, uốn lượn chảy ra từ khóe mắt, là hai hàng nước mắt máu đỏ thẫm. Khóe miệng thẳng của tượng Phật hình như cong lên một chút, nụ cười quỷ dị và âm u.
Mặt của Cố Kinh Hàn hơi biến trắng, cơ thể như đang phát ra tiếng rắc rắc khe khẽ.
"Giúp tôi một việc." Cố Kinh Hàn khàn khàn nói.
Lão Tam sững người, rời mắt khỏi Tuần lão đại, cau mày nói: "Vội cái gì?"
Cố Kinh Hàn chậm rãi thở hắt ra, nói: "Giúp tôi dịch... thứ trên lưng xuống."
Nói xong, Cố Kinh Hàn nhìn về phía vai của mình.
Cơ thể của lão Tam cứng ngắc, nuốt nước bọt, không dám nghĩ nhiều, vô thức giơ tay sờ tới, chỉ cảm thấy ướt lạnh, là tóc dinh dính.
Nhìn lòng bàn tay trống không, lão Tam hết cử động nổi, "Cố..."
Nhưng vào lúc này.
Cố Kinh Hàn quát một tiếng chói tai: "Mau!"
Mười mấy lá bùa chú như đã ẩn núp từ sớm, không biết từ đâu bay vụt đến, như mưa tên dày đặc, hóa thành một luồng ánh sáng vàng, điên cuồng nện vào vai của Cố Kinh Hàn.
Ánh sáng vàng chói mắt đột nhiên nổ tung.
Cả cánh tay của Cố Kinh Hàn như muốn mất luôn cảm giác, máu thịt văng lên gò má, vẻ mặt hắn vô cùng lạnh lẽo, một bàn tay chợt duỗi tới, bóp lấy cái đầu rắn trơn trượt, quăng phịch xuống đất.
"Rít ____!"
Tiếng rít gần ngay bên cạnh, suýt nữa đâm thủng màng tai.
Khi con rắn này bị vứt ra xa, mới có thể nhìn thấy hình dáng rõ ràng của nó dưới ánh lửa xanh âm u, trông y chang mỹ nhân rắn được vẽ trên vách đá. Nửa mặt quả phụ, nửa mặt rắn, cái miệng rộng dị dạng nứt toạc, phun ra nọc độc và lưỡi.
Bùa chú của Cố Kinh Hàn như thanh kiếm cắm vào đầu mỹ nhân rắn, hình như hai bên còn có vài sợi dây vàng kết thành lưới, giữ chặt mỹ nhân rắn trên mặt đất, mặc nó lăn lộn ra sao cũng không thoát được.
Là mỹ nhân rắn.
Thảo nào thủy triều rắn lại dễ dàng rút đi như vậy, hóa ra kẻ cầm đầu đã tới.
"Định!"
Cố Kinh Hàn nhấn lên đầu rắn.
Mỹ nhân rắn run rẩy dữ dội.
Cố Kinh Hàn chịu đựng khí huyết cuồn cuộn trong người, trầm giọng nói: "Giải trừ quỷ thuật!"
Lúc này, lão Tam bị dọa té ngã ra đất và Tuần lão đại đang mê mẩn vuốt ve khóa trường mệnh đều rùng mình, ánh mắt trống rỗng lấy lại tiêu cự, cả hai đều phục hồi tinh thần.
Cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, Tuần lão đại cúi đầu nhìn, chỉ thấy mình đang cầm một con rắn nhỏ màu bạc, lúc này mới giật bắn người, hất tay ném đi, giơ súng bắn một phát.
Đạn bay ra, bắn hụt, ghim vào tường rồi bật ra, cứ như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng kéo lấy, đạn chuyển hướng, bịch một tiếng, bắn thủng gáy của lão Tam vừa đứng lên.
Đạn rơi, máu chảy.
Lão Tam ngã xuống trước mặt Cố Kinh Hàn, trên mặt vẫn còn vẻ ngạc nhiên và bối rối.
"Lão Tam!" Tuần lão đại mơ màng vọt tới.
Cố Kinh Hàn cũng ngớ người.
Sao có thể như thế?
Lúc nhìn thấy phản ứng bất thường của Tuần lão đại, hắn phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Song đồng âm dương của hắn nhìn đêm khá tốt, trước khi đèn trong nhà mộ sáng lên, cảnh tượng hắn nhìn thấy chính là một gian nhà mộ rất bình thường, trên bốn bức tường có mười mấy vị La Hán, trên đất có vài cái rương mở toang, bên trong rỗng tuếch, rõ ràng đã có người nhanh chân đến trước.
Cấu trúc của nhà mồ không thể thay đổi nhanh như vậy. Vậy thì chỉ có thể là ảo giác.
Hắn kiểm tra bốn chiếc quan tài đầy quỷ dị, rồi kiểm tra đến lối ra, quả nhiên đã bị phong tỏa. Sau đó gọi lão Tam lại để đánh lạc hướng gã, một cú dứt điểm, đáng lẽ lúc này thuật ảo giác nên được giải trừ, thế nhưng tình huống kỳ lạ trước mắt...
"Trên người ngươi... có mùi của quốc sư đại nhân..."
Một giọng nói quái dị, lanh lảnh, yếu ớt, kèm theo tiếng thở hồng hộc chợt vang lên.
Cố Kinh Hàn hạ mắt, chỉ nhìn thấy mỹ nhân rắn nằm ở trên đất, nhìn hắn chòng chọc, cất tiếng cười: "Nhưng vô dụng thôi... đây là nơi được xây dựng vì quốc sư đại nhân, bệ hạ chưa tính sai bao giờ..."
"Ngươi là thứ gì?" Cố Kinh Hàn hỏi.
Mỹ nhân rắn không nói gì nữa, nhắm mắt lại, cơ thể chậm rãi cương lạnh, dường như sắp chết.
Không hề có chút manh mối.
Tuần lão đại nâng lão Tam lên, cảm xúc kích động và bi thương dần ổn định lại, mặt không thay đổi nhìn Cố Kinh Hàn: "Là thật..."
Gã lau mặt, trên tay toàn là máu.
"Tôi muốn tìm khóa trường mệnh... nhưng tôi không muốn các anh em của tôi phải chết!"
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn đột nhiên tối sầm, phớt lờ lời nói của Tuần lão đại, Cố Kinh Hàn túm lấy tay gã, nhìn chằm chằm vào vết thương trên mu bàn tay của gã, giọng nói lạnh lẽo: "Anh bị cắn sao? Lúc nào?"
Tuần lão đại hơi bừng tỉnh: "Lúc bị đám rắn đuổi theo!"
Hóa ra, ảo giác đã bắt đầu từ khi đó.
"Chờ đã!" Tuần lão đại đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Cố Kinh Hàn.
Với gương mặt tràn đầy nghi ngờ, gã nhanh chóng nhìn quanh, nắm chặt súng, nói: "Lão, lão Tam đâu? Mới nãy tôi còn nâng..."
Như để trả lời câu hỏi của gã.
Cái quan tài phía sau lưng gã phát ra một tiếng chấn động, Cố Kinh Hàn và Tuần lão đại bỗng dưng nhìn lại, chỉ thấy hai bàn tay trắng xanh duỗi ra từ bên trong quan tài, túm lấy mép quan tài, dần dần nhấc nắp quan tài lên.
Hết chương 25
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.