Huyền Hư đi trước dẫn dường, đi không tới 20 phút, đoàn người đã đến một gò đất nằm bên ngoài khe núi.
Đám hồ ly truy kích bọn Huyền Hư không có đuổi tận không buông, mà là lui về, dọc đường đi có thể nhìn thấy dấu vết chiến đấu, còn có mùi hồ ly pha tạp.
Xung quanh là rừng cây um tùm và cỏ loạn, khá bí mật.
"Ở bên dưới chỗ này có một bọc một mê tung trận nhỏ," Huyền Hư nói, rồi ho khù khụ, cứu chữa sĩ diện tràn ngập nguy hiểm của mình, bổ sung vài câu: "Nếu không phải vì trận pháp này thì tôi cũng không đến nỗi trở tay không kịp như thế. Nếu chúng ta muốn vào trong thì chỉ cần có người khuấy động trận pháp này, dẫn hết hồ ly bên trong ra ngoài."
Dưới đáy khe núi hỗn độn, chỉ thấy nhánh cây đan xen chi chít, nhìn lâu sẽ thấy hoa mắt váng đầu.
"Không cần," Cố Kinh Hàn cau mày, nói với Dung Phỉ, "Chờ tôi."
Lập tức đi xuống.
Dung Phỉ híp mắt, khóe miệng vểnh lên như cười như không, đột nhiên móc súng ra rồi kéo chốt cái rắc, chỉa vào gáy Huyền Hư.
Râu mép của Huyền Hư rung lên, cố gắng trấn định nói: "Dung thiếu, bần đạo khuyên cậu tốt nhất nên thả súng xuống, nếu không... hậu quả không phải Dung thiếu gia có thể chịu được đâu."
"Há?"
Dung Phỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn Huyền Hư: "Sao không tự xưng bổn tọa, bổn đạo nữa đi? Có hậu quả gì thì cứ để bổn thiếu gia nhìn xem."
Nòng súng vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn vững thêm vài phần, "Cái tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-yeu-dao/1659771/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.