Lời này nói ra khó nghe đến cực điểm, Triệu Kỳ cực bực tức lại muốn lao lên thì bị bạn học kéo lại :”Khổng Tuyết ngươi nói hươu vượn gì đó ? Ông ngoại ta giúp Chu Nhược Thuỷ học bù vì để cảm tạ bạn nấy đã cứu bà ngoại cùng biểu ca ta một mạng, ta hôm nay cũng đang muốn cảm ta bạn ấy.
Ngươi mới là không biết xấu hổ, nếu không sao lại đầu óc xấu xa nghĩ ra được những chuyện như vậy.”Khổng Tuyết nghe vậy cười càng đắc ý :”Nàng ta cứu mạng bà ngoại cùng biểu ca ngươi ?Nàng ta dùng cái gì cứu đây ?Tiểu cô nương mười mấy tuổi, lại ở thôn quê nghèo thì có bản lãnh thá gì cứu người.
Ta thấy ngoài khuôn mặt dễ nhìn thì chả có bản lãnh gì khác.
Ngươi đừng cho bọn ta là lũ ngốc, nói cái gì ta cũng tin sao ?”Triệu Kỳ khuôn mặt nhỏ sớm đã đỏ bừng bừng :”Chu Nhược Thuỷ là đại sư, nhà của chúng ta láo loạn vì quỷ hồn, chính nàng đã trừ quỷ, bà ngoại và ca ca ta mới tỉnh lại.
Ngươi còn nói bậy ta xé mồm ngươi ra đó !”Khổng Tuyết cùng Triệu Kỳ chửi mắng qua lại, ban đầu bạn đồng học đều lên khuyên giải can ngăn, mà trận này Nhược Thuỷ là nhân vật chính tỏ ra như chẳng có chuyện gì, nàng vẫn ngồi ở bạn học, mặt nhàn nhạt, không hỉ nộ.Khổng Tuyết đối với Triệu Kỳ nhếch mép cười :”Đại sư? đại sư mười mấy tuổi ?Ai thèm tin lời đó !”Dứt lời quay đầu chỉ vào thẳng mặt Nhược Thuỷ mà quát :”Chu Nhược Thuỷ, ngươi nói đi, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-thieu-nu-phong-thuy-su/4417801/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.