Nhược Thuỷ nghe xong Vương Ngưng nói mới phản ứng lại, vừa rồi chính mình không chú ý liền đem tên họ trước kia của mình nói ra, cảm thấy những lời vừa rồi có chút vội vàng.Nhược Thuỷ vội kéo Vương Ngưng, thấy người chung quanh không chú ý mới nhỏ giọng nói :” Mẹ, người thành phố đều thích cái tên dễ nghe, nhị nha gì đó, người ta nghe sẽ chê cười chúng ta đó.
Con thuận miệng nói một cái tên, sau này cũng nghĩ cho tiểu tam tử một cái.
Mẹ không muốn bạn đồng học chê cười tiểu tam tử sao.”Vương Ngưng nghi hoặc nhìn Nhược Thuỷ :”Ngươi vừa mới tới kinh thành, sao lại biết nhiều chuyện như vậy a ?”Nhược Thuỷ hơi đứng hình, vội kiếm cớ :”Đều là con được Diêm Vương gia chú ý, học được rất nhiều bản lĩnh, còn vừa nhìn đã hiểu người ở đây sinh hoạt ra sao.
Diêm Vương gia cũng là thấy con chết oan, nên bồi thường to lớn đó mẹ.
Nếu không phải thì con khờ nhiều năm thế, cũng chưa đi thành phố sao có thể hiểu được a .”Vương Ngưng nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, thì ra là thế, khó trách nha đầu nhà nàng sống lại cái gì cũng biết, nguyên nhân đều do Diêm Vương gia chiếu cố.
Nghĩ đến con từng chết hụt một lần áy náy :”Nhị nha, đều là mẹ vô dụng, làm con bị nãi nãi đánh chết.”Nhược Thuỷ cười nói :”Mẹ xem con không phải nhân hoạ được phúc sao ? Chẳng những không ngốc lại có bản lãnh cao siêu.
Mẹ chẳng cần để tâm, cùng tiểu tam tử hai người ăn uống đi.
Con thấy mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-quoc-thieu-nu-phong-thuy-su/4417784/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.