Tiểu đạo sĩ cầm cây chổi quét rác ở cửa hỏi:"Tiểu thiếu gia,lại muốn ra ngoài đi dạo với gà sao?" "Đúng rồi,Kê Tiểu Lăng muốn đi ra ngoài một chút." Ăn mặc một bộ trường bào màu thiên thanh,Lâm Mạc mang theo Kê Tiểu Lăng đi ra ngoài. Trên mặt y mang theo một nét tươi cười,trên má trái còn có một cái lúm đồng tiền,càng thêm đáng yêu,khuôn mặt mang theo vài phần tinh xảo tựa như bạch ngọc,vài sợi tóc nhẹ rơi xuống bên tai, quanh thân càng tỏa ra một loại khí chất vô hại. Duỗi tay vỗ vỗ con Kê Tiểu Lăng so với những con gà bình thường khác thân thể có chút lớn,Lâm Mạc mang theo nó đi vào đạo quán. Vị trí đạo quán nằm ở ngoại thành gần ngay Hâm Thành,chiếm một diện tích rất lớn phong cảnh cũng tự nhiên có nhiều nơi tú lệ,xinh đẹp,bên ngoài đạo quán còn có một ngọn cờ riêng biệt. Nhưng ở phạm vi này cũng chỉ xem là một ngôi nhà,bên trong đạo sĩ cũng chẳng nhiều tất nhiên hương khói cũng không hề tràn đầy. Nhắc đến Hâm Thành thì không thể không nhắc đến người giàu nhất nơi này Lâm gia,mấy năm nay không chỉ làm ăn, càng lúc càng tốt mà còn cùng đốc quân có quan hệ không tồi. Lâm lão gia là một người thật có phúc, tuy rằng thê tử đã sớm qua đời, nhưng mà lưu lại bên cạnh ba đại nhi tử mà Lâm Mạc chính là nhi tử nhỏ nhất tại Lâm gia. Y cũng chẳng phải là đạo sĩ, nhưng vào lúc mười mấy tuổi đã sinh hoạt tại đạo quán mãi cho đến bây giờ cũng sắp thành niên,vì thế ở tại đạo quán này mọi người điều gọi y là tiểu thiếu gia. "A,Kê Tiểu Lăng ngươi đi chậm một chút." Một tiếng gọi lên, Lâm Mạc đi phía sau theo Kê Tiểu Lăng đang ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn tiểu Lăng tựa như chạy vọt vào trong viện chiến đấu với gà khác. Kê Tiểu Lăng cũng chính là tên Lâm Mạc đặt cho nó,con gà này quả thật cũng không làm thất vọng cái tên,không chỉ cao lớn dũng mãnh mà cá tính cũng thập phần khốc,trừ bỏ Lâm Mạc thì đối với người ngoài hoàn toàn lạnh lẽo,một chút cũng không giống với đám gia cầm mà tựa như là một con ác điểu. Hơn nữa nhan sắc màu lông so với đám gà khác còn muốn tươi đẹp sặc sỡ hơn. Lâm Mạc mang theo Tiểu Lăng đi vào sân,đây là đạo quán cố ý phân cho Lâm Mạc một tiểu viện,không những bị Lâm Mạc trồng rau quả trái cây,ở giữa sân còn được xây thêm một cái tiểu đình. Chính gọi là vô viện không sửa đình, trong đình tụ khí mà dưỡng thân. Lâm Mạc thỏa mái duỗi cái eo lười trên ghế nằm ở phía dưới đình,đặt tay ra sau đầu. "Tính tính,ở nơi này cũng thật nhiều năm,vẫn chưa tìm được cuốn sách kia còn có ngọc bội..." Từ trên bàn lấy một chùm quả nho ăn,Lâm Mạc nghĩ nếu rảnh thì nên hỏi quan chủ một chút, có lẽ hắn sẽ còn thu nạp đệ tử. Đạo quán này có tên là Tam Thanh đạo quán,bái cũng là Tam Thanh,nhưng ở trên thiên điện cũng có thời phụng những vị thần tiên khác. "Tín ngưỡng đạo quan...tín ngưỡng đạo quan...." Lâm Mạc niệm tên của đạo quán,trong mắt tràn đầy tưởng niệm. Tín ngưỡng đạo giáo, vẫn luôn được truyền thừa đến thời hiện đại nơi Lâm Mạc sinh sống, tuy rằng so với lúc trước đã xuống dốc hơn trước, toàn bộ đạo quán cũng có mình y và quan chủ, nhưng mà tình cảm của Lâm Mạc đối với đạo giáo là không thể nghi ngờ,nó cũng chính là một phần trong cuộc đời y...... Ghế nằm lung lay,kéo Lâm Mặc đang nằm yên tĩnh lẳng lặng vào giấc ngủ. "Tiểu thiếu gia! Người nhà đến tìm ngài." Lúc này,từ cửa xuất hiện một vị đạo sĩ tóc cài trâm dò vào,vị tiểu đạo sĩ này vừa mới bảy tuổi,cả người tròn trịa,ở trên lưng còn buộc một sợ đai lưng. Lâm Mạc ngáp một cái ngồi dậy:"Đã biết,cảm ơn ngươi,Chiếu Minh!" Chiếu Minh ngây ngốc nở nụ cười hắc hắc,hai mắt nhìn về Kê Tiểu Lăng nhỏ giọng:"Ta có thể tìm Kê Tiểu Lăng chơi không?" "Tất nhiên là được,cẩn thận đừng để bị nó mổ!" Chiếu Minh chạy chậm đi tìm Kê Tiểu Lăng:"Kê Tiểu Lăng mới không có mổ ta!" Tại chủ điện đạo quán,Lâm Phác thân mình thon dài,bận một bộ tây trang, trên mặt đeo một cái gọng kính,trông qua là một thương nhân lịch sự văn nhã. Lâm Mạc bước vào chủ điện,cười hì hì chạy đến bên đại ca:"Ca,ngươi đến rồi!" Lâm Phác cười quay đầu lại:"Ân, Mạc Bảo." Vươn đôi tay đỡ lấy Lâm Mạc:"Chậm một chút." Lâm gia có ba người con,lão đại Lâm Phác,lão nhị Lâm Cù chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Lâm Phác,mà Lâm Mạc là con của Lâm lão gia khi tuổi đã lớn,rất được người trong nhà sủng ái,thâm tình này đối với Lâm Mạc đời trước làm cô nhi là vô cùng quý trọng. Đời trước tuy rằng may mắn được một vị đạo giáo quan chủ thu dưỡng,cũng học được một thân bản lĩnh trên người,nhưng rốt cuộc quan chủ tuổi cũng đã lớn,rất sớm đã rời bỏ Lâm Mạc mà đi. Đó cũng chính là chỗ dung thân nhưng lại là người không thể thân cận.... Nhưng hiện tại vì lý do gì Lâm Mạc lại một mình lẻ loi ở tại đạo quán đây? Năm y mười lăm tuổi khi đó,cơ hồ là một đường nguy hiểm,vì thế Lâm lão gia cấp Lâm Mạc tìm một đạo quán tránh nguy,vòng qua vòng lại thế nhưng lại tìm được đến nơi đây. Nghĩ đến đây,Lâm Mạc không khỏi cảm khái một tiếng,quả là có duyên. "Mạc bảo?" Nhìn thấy Lâm Bảo phát ngốc,Lâm Phác gõ gõ ót của y. "A?" Lâm Mạc hồi thần,che cái trán một chút:"Ca,thời điểm thành niên đệ sẽ quay về nhà,vậy cái sân này không thể lưu lại cho đệ sao?" Lâm Mạc vẫn thực là luyến tiếc tiểu viện tại đạo quán. "Thật không biết đệ vì sao lại thích nơi này như vậy." Lâm Phác bất đắc dĩ lắc đầu:"Lưu,lưu lại,ba còn tính toán sẽ quyên tặng tiền nhan đèn đây,yên tâm đi." "Vậy là tốt rồi haha." Lâm Mạc nghe thấy liền vui vẻ dạo một vòng,lại chạy đến trước mặt Tam Thanh lạy lạy,vài vị tổ tông,sau khi lễ thành niên trôi qua,y còn sẽ quay trở về đây. Nguyện vọng hiện tại của y,chính là bức thiết gặp được vị nhân vật có ở trang sách kia. Ở hiện đại,tín ngưỡng đạo quán chỉ có một vị quan chủ,quan chủ là một người bình thường, Lâm Mạc bởi vì có đôi mắt Âm Dương mà từ nhỏ đã chịu rất nhiều kinh hách. Sau không biết vị quan chủ kia từ nơi nào đưa cho y một quyển sách một thân bản lĩnh của y cũng chính là học từ trong cuốn sách ấy. Đó là một cuốn sách được truyền từ thời dân quốc,chia thành hai phần,mặt trước ghi chính là cuộc đời của người ký sự,phía sau lại ghi những pháp thuật mà hắn có được. Thư bìa tại mặt cùng ở trước ghi lại nhân vật truyền ký đã bị hư hao,không có tên sách,cũng không biết hắn gọi là gì. Lâm Mạc chỉ biết hắn là người ở thời kỳ này,nhưng cụ thể thì không biết được cũng may sách ở phía sau lại thật hoàn chỉnh,Lâm Mạc cũng từ cuốn sách này mà học được nhiều bản lĩnh. Sau khi xem xong,Lâm Mạc đều đem tất cả pháp thuật mà người kia có được ghi lại,thật sự là đã cứu y một mạng,không chỉ ân nhân mà còn là sư phụ. Cho nên,tín ngưỡng đạo quán,nếu không nhìn thấy được người kia,y quyết không rời đi. Còn không biết ý tưởng đệ đệ mình muốn cắm rễ tại đây,Lâm Phác cười tủm tỉm nhìn Lâm Mạc vái lạy Tam Thanh,sau đó lôi kéo hắn đến trong viện. Lâm Phác nhìn Kê Tiểu Lăng đứng ở dưới giàn nho,ngửa đầu nhìn chằm chằm một chuỗi nho màu tím:"Thời điểm rời đi mang theo Kê Tiểu Lăng Sao?". Lâm Mạc lắc đầu:"Không mang." Y không dám nói chính mình còn sẽ quay về a. "Không mang theo thì tốt,nếu mang theo,ca nghĩ đệ phải sửa một cái tên cho Kê Tiểu Lăng." Lâm Mạc khó hiểu nhìn caca:"Vì sao?". Lâm Phác vỗ vỗ cái đầu của Lâm Mạc nói:"Kinh thành Quý Thế Lăng muốn đến Hâm Thành." Lâm Mạc bất mãn thì thầm:"Hắn tới đây làm gì? Không hảo hảo ở tại kinh thành,không phải ở kinh thành rất tốt sao?" Y mới không đổi tên cho Kê Tiểu Lăng đâu. "Nhà hắn ở Hâm Thành,tuy rằng...." Tuy rằng nhà cũng không giống nhà. Hàn huyên trong chốc lát,Lâm Phác mới quay về. Lâm Mạc trở lại phòng đem những món đồ bản thân mang đi kiểm tra lại một chút,sau đó lại chạy đến Tam Thanh Điện bái lạy một cái pho tượng cũ kỹ cuối cùng lão tổ tông. Không quá mấy ngày,Lâm Mạc liền thu thập vật dụng về nhà chuẩn bị tổ chức lễ thành niên. Xách một cái tay nải nhỏ,phía sau Lâm Mạc là Kê Tiểu Lăng đi đến cửa đạo quán. "Con trai cưng của ta,mau đến đây." Nhìn thấy nhi tử Lâm đại lão gia thiếu chút nữa lệ nóng tung hoành,vươn tay tiếp Lâm Mạc đang chạy chậm đến. Lâm Mạc cười tủm tìm ôm mỗi người một chút:"Phụ thân,đại ca,nhị ca." Lâm lão gia thút tha thút thít lau nước mắt,bị con thứ hai ghét bỏ một chút:"Phụ thân quả thật rất nhớ đệ,Mạc bảo." "Phụ thân,không phải mấy ngày trước mới gặp mặt sao?" Lâu lâu liền tới một lần không phải là ngài đi?! Lâm đại lão gia nghe vậy liền dùng sức trừng mắt nhìn nhi tử không có một tý EQ,hừ,không cần cùng ngươi so đo. Mẫu thân của Lâm Mạc mấy năm trước đã qua đời,cho nên trong nhà cũng chỉ có Lâm lão gia tử cùng hai người nhi tử,đứa nhi tử ông thương yêu nhất thì cả ngày ở tại đạo quán,Lâm lão gia tử cũng có nỗi khổ trong lòng nha,ông muốn tiểu nhi tử đáng yêu! Lão nhị Lâm Cù duỗi tay đến tay nải sau lưng của Lâm Mạc nói đến:"Mạc bảo,đệ chỉ lấy một ít đồ như vậy?" Lâm Cù không giống như Lâm Phác nho nhã,cũng không giống với Lâm Mạc diện mạo thanh tú,hắn lớn lên càng giống với Lâm đại lão gia,diện mạo cũng như ông,hoàn toàn không có di truyền nửa điểm bộ dáng của mẫu thân. "Đừng nhúch nhích." Lâm Mạc đem cái tay lộn xộn của Lâm Cù chụp xuống,thật cẩn thận bảo vệ tay nải:"Trong này có bảo bối." "Bảo bối gì nha? Huynh xem đệ là lại bắt mấy thứ rách nát đi." Lâm Cù cười nhạo,có thể để Mạc bảo gọi là bảo bối cũng chỉ có những cái "rách nát" đó. Lâm Mạc trừng hắn một cái,nghĩ thầm,ca ngươi nhất định sẽ hối hận khi nói những lời này. "Đi thôi." Vỗ vỗ vào nhi tử âu yếm,Lâm đại lão gia nói. Đoàn người cùng quan chủ nói lời cáo biệt,Chiếu Minh ôm Kê Tiểu Lăng vỗ ngực bảo đảm,nhất định sẽ đem nó nuôi đến vô cùng mạnh mẽ! Lâm Mạc trầm mặc không nói một lời,chỉ cần ta trở về sẽ không nhìn thấy một con gà béo mập liền hảo... "Di? Phụ thân,nơi đó là chỗ nào?" Trên đường,Lâm Mạc cùng Lâm lão gia ngồi ở phía sau xe,tò mò chỉ vào một chỗ bên ngoài hỏi. "Ai,nơi đó nha!" Lâm lão gia cau mày nhìn qua địa phương kia,nơi này là một thôn trang ở ngoài Hâm Thành. Lâm Mạc tò mò nơi đó,trên cửa thế nhưng lại dán hai lá bùa,cách khá xa,Lâm Mạc cũng không thấy rõ là cái gì. Cánh cửa kia biến thành một màu đen,trên cửa treo đầy những cái khóa lớn dày nặng,mặt trên treo một cái biển hiệu rách nát,theo lý thuyết hẳn là sẽ không ai ở nhưng vừa rồi nơi đó lại luôn có người ngoài tò mò hướng vào bên trong xem,hoặc là xuất hiện khuôn mặt sợ hãi vòng đường mà đi,không đi ra từ cửa trước. Lâm Cù ngồi ở phía trước xoay người hù dọa Lâm Mạc:"Nghe nói nơi đó có cương thi." "Cương thi?" Lâm Mạc mở to hai mắt nhìn:"Cương thi còn không nhanh chạy đến xử lý,nhốt ở bên trong vạn nhất chạy thoát hại người thì làm sao đây?" "Cũng không biết người nhà kia nghĩ như thế nào." Lâm Cù lắc lắc đầu:"Nơi đó là một nơi của hương thân,bên trong có đặt một vị trưởng bối ở nhà bọn họ,nghe nói đã biến thành cương thi,cũng không biết là chuyện thật hay không nữa." Lâm lão gia trừng hắn một cái,nhìn con trai tiểu bảo bối:"Ta xem chính là giả,nhà ai có cương thi mà không lập tức đi xử lý, xem là không muốn sống nữa." Lâm Mạc như có điều suy tư gật gật đầu,duỗi tay vỗ tay nải bên người....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]