<!---->Mắt thấy mọi người đều là mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói gì, ai cũng không rời đi, Giả Tuấn không nhịn được cười ha ha.
- Sư tỷ! Ta đã nói Nam Huyền Tông không có người bình thường, tỷ còn mắng ta! Nhìn tên ngốc kia, bộ dạng còn được, chỉ là có hơi ngu xuẩn!
Thái Yên thấp giọng thò thẻ bên tai Thái Nhị.
Giả Tuấn tai thính, Thái Yên nói một câu rất dài, hắn chỉ nghe được bốn chữ “bộ dạng còn được” này, liền nhìn về phía Thái Yên huýt sáo miệng một tiếng vang dội. Giả Tuấn nhướn lông mày lên, còn vuốt vuốt mái tóc đỏ rực.
Thấy Giả Tuấn đỏm dáng như thế, Thái Yên, Thái Mai hai người không có che miệng, bật cười ra tiếng. Chỉ là Thái Nhị, cũng khóe miệng mỉm cười, còn đưa mắt lườm Giả Tuấn một cái.
Chỉ Điệp, Phi Luyện, Phi Kính, ba người hết sức ăn ý bước một bước qua bên cạnh, tự động cách xa tên ngốc này một chút.
- Tiếng huýt sáo của ta này còn có kỹ năng cao vút!
Giả Tuấn còn không có đắc ý xong, liền thấy một bóng người đứng bên cạnh hắn, liền sửng sốt ngừng miệng.
Bắc Thần đứng bên cạnh Giả Tuấn như không có chuyện gì, còn đưa tay giúp hắn sửa sang lại tông phục.
Giả Tuấn u oán liếc nhìn Bắc Thần:
- Đại ca! Lúc ta chơi trò xuất sắc, huynh có thể cách xa ta một chút được không? Huynh ở chỗ này làm giảm giá trị nhan sắc của ta!
- Ngươi vừa rồi đang đùa xuất sắc à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-phu-chi-ton/3176763/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.