Edit: Du
Beta: Snivy
---------------------------------
Bàn tay Lưu Trấn Đông vuốt ve lưng của Đan Phi, dịu dàng đến nỗi không thể tả được. Đan Phi chìm vào giấc ngủ trong sự săn sóc gần như tràn ngập này, hoàn toàn quên mất điều kỳ lạ về mái tóc mọc nhanh chóng. Vì thế, sáng sớm hôm sau, khi Lưu Trấn Đông đang vuốt tóc của mình với vẻ mặt trìu mến, đầu óc cậu có chút choáng váng. Cậu thật không nghĩ tới sự việc cậu muốn che dấu với tất cả mọi người lại dễ dàng phơi bày trước mắt Lưu Trấn Đông.
"Đừng trừng mắt như vậy, sẽ biến thành ác quỷ đó." Lưu Trấn Đông dứt lời liền hôn mắt Đan Phi.
Đan Phi theo bản năng mà nhắm mắt lại, lông mi bị làm cho ẩm ướt, giống như chú nai con lạc đường về nhà, khiền người yêu chiều.
Đàn ông thức dậy vào buổi sáng thường rất khó nhịn, lúc này Lưu Trấn Đông đã sắp không kiềm chế được chính mình, chỉ là có người nào đó không biết.
Đan Phi nhìn Lưu Trấn Đông không chớp mắt, liếm đôi môi hơi se lại của mình rồi hỏi: "Anh... Không cảm thấy... Rất kỳ lạ sao?" Thực ra, cậu muốn nói nó rất đáng sợ, nhưng nghĩ đến khí thế bức người của Lưu Trấn Đông, liền thay đổi cách nói.
"Sợ cái gì? Cậu vẫn là cậu. Chẳng qua là tóc mọc nhanh một chút thôi, lại chẳng phải chuyện gì lớn." Tuy rằng chuyện này so với Triệu Sơn nói có chút khác, không hẳn là một hai centimet, mà là ba bốn centimet, nhưng Đan Phi vẫn là Đan Phi, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-phi-bat-dan-phi/3440523/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.