Edit+Beta: Du
________________________
Lưu Trấn Đông chạy về Thành phố Đàn Giang với tốc độ nhanh nhất, bởi Trương Phong Nguyệt nói rằng Đan Phi đang nằm trong phòng cấp cứu. Hiện tại, cậu ấy còn chưa được đưa ra ngoài, nếu như còn chưa ra, thì chắc chắn đã bị thương nặng. Làm sao mà một người đang khỏe mạnh lại có thể ngã từ trên cầu thang xuống?
Trong màn đêm, Lưu Trấn Đông đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lao đi vun vút. Hắn bỗng dưng có chút hối hận. Lúc đó, nếu hắn cố chấp giữ Đan Phi lại, thì bây giờ cũng không xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy.
Lưu liên trưởng chỉ một lòng nghĩ về Đan Phi mà quên rằng trên đời này còn có một câu nói —— thế sự khó lường.
"Ông nói cái gì?" Trương Phong Nguyệt há hốc miệng một hồi lâu và trừng mắt nhìn chằm chằm bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, như thể ông dám nói sai một chữ tôi sẽ nuốt sống ông.
Bác sĩ cảm thấy lạnh sống lưng, đảo mắt lặp lại: "Cậu nghe không lầm đâu. Cậu ta không có chuyện gì, chỉ là thiếu ngủ trầm trọng, cộng thêm suy dinh dưỡng và suy nghĩ quá nhiều, nên mới ngủ đến nỗi hôn mê mà thôi."
"Vậy... Cậu ta vốn không bị ngất xỉu sao?"
"Đúng vậy, cậu ta chỉ đang ngủ."
Trương Phong Nguyệt khóc không ra nước mắt, chỉ vào ba chữ đang sáng ở cửa phòng, "Vậy sao ông đưa cậu ấy vào phòng cấp cứu?!" Hắn còn tưởng chuyện gì lớn nên mới nhanh chóng báo cho Lưu Trấn Đông. Nếu như chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-phi-bat-dan-phi/3440512/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.