“Khỏi cần.” Tưởng Tức liếc mắt nhìn Đồng Dã mới có chút đắc ý đã quên hết tất cả. “Tôi sống một mình thế này là đủ rồi.”
Đồng Dã cười không nói thêm gì nữa, hắn quay qua chống tay lên bàn đỡ khuôn mặt mình mà vui vẻ ngắm nhìn chú nhỏ nhà hắn.
“Em đừng nhìn anh.” Vinh Hạ Sinh ngượng ngùng không dám nhìn Đồng Dã, anh cúi đầu lướt điện thoại liên tục, nhẹ giọng nói với hắn. “Em tém ém lại đi.”
Nhìn thấy tai Vinh Hạ Sinh đỏ lên, Đồng Dã nhếch miệng khẽ cười rồi quay đi không nhìn anh nữa.
Bởi vì Vinh Hạ Sinh ở bên, tâm tư Đồng Dã càng không thể đặt lên bài giảng được, giáo sư giảng bài phía trên, ở dưới này Đồng Dã nghĩ về những điều mình muốn nói với Vinh Hạ Sinh.
Hắn muốn giới thiệu vị giáo viên trên bục giảng kia cho Vinh Hạ Sinh, muốn oán giận người này toàn đợi đến gần tan học mới điểm danh, còn rất thích giao bài tập về nhà nữa.
Hắn muốn khoe với Vinh Hạ Sinh bài hát mình mới viết được một nửa, nếu có thể, hắn thậm chí còn có thể hát live luôn cho người ta ngay tại đây.
Hắn còn muốn nói rằng đằng trước có hai nữ sinh cứ luôn ngoái đầu lại, không biết có phải là đang để ý Vinh Hạ Sinh hay không, nhưng mà mặc kệ, dù sao Vinh Hạ Sinh cũng là của hắn.
Đồng Dã muốn nói rất nhiều điều, nhưng Vinh Hạ Sinh từ đầu đến cuối đều không hề quan tâm đến hắn.
Cuối cùng không nhịn nổi nữa, giống như mấy đứa nhóc cấp ba, Đồng Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/1767771/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.