Trên đường đi đón Đồng Dã Vinh Hạ Sinh cứ nghĩ mãi về chuyện này, anh quả thực không nhớ rõ liệu bản thân đã từng cho Thẩm Yển số điện thoại của mình không. Từ trước đến nay anh đều như vậy, anh chỉ nhớ những chuyện liên quan đến mình, còn đối với những điều hoặc những người không liên quan, chỉ cần quay đầu đi là anh có thể quên sạch sẽ.
Tới trường của Đồng Dã, anh lại tìm một phòng học trống như lần trước. Đọc sách chưa được vài trang thì Hà Khải đã gọi điện thoại lại nhắc nhở rằng cậu ta đã gửi mail để anh xem trước hợp đồng.
Bởi vì nghĩ đến Thẩm Yển nên Vinh Hạ Sinh bắt đầu hơi do dự.
Đang nói chuyện hợp đồng với Hà Khải, Đồng Dã vừa tan học đã chạy vào.
Vinh Hạ Sinh ngồi nơi đó mặc chiếc áo sơ mi của ngày đầu tiên hai người gặp nhau, tóc mái chưa được cắt vẫn dài chặn ngang cả tầm mắt.
Đồng Dã thấy anh đang gọi điện thoại cũng không làm phiền mà chỉ đi qua ngồi bên cạnh anh. Hắn tiện tay cầm mắt kính Vinh Hạ Sinh đặt ở trên bàn qua nghiền ngẫm nhìn.
Vinh Hạ Sinh cận thị nặng tới tận 7, 8 độ, đối với thị lực tương đối tốt như Đồng Dã thì chiếc kính này có thể làm hắn choáng đầu.
Đồng Dã nghịch ngợm đeo kính của đối phương lên, kết quả là bị chóng mắt đến buồn nôn, thế là bèn dựa trên vai Vinh Hạ Sinh như muốn làm nũng.
Vinh Hạ Sinh đang nói chuyện nghiêm túc bị hoảng sợ, nhưng anh cũng chỉ có thể ngồi im để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/1767757/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.