Đồng Dã không dám chắc liệu Vinh Hạ Sinh có hiểu rõ lời của mình không, nhưng hắn có thể khẳng định rằng hiện tại đối phương chẳng có ý nghĩ gì về vấn đề tình cảm với hắn.
Bị đả kích một chút, cái này là chắc chắn.
Nhưng từ xưa đến nay Đồng Dã vẫn luôn là người lạc quan, câu chuyện của hai người vừa mới bắt đầu, chút đả kích nho nhỏ này tính là gì đâu.
Vào khoảnh khắc rung động kia hắn đã biết Vinh Hạ Sinh là người như thế nào, nếu dễ dàng yêu thích ai đó quá thì Vinh Hạ Sinh đã không phải là Vinh Hạ Sinh.
Hai người cơm nước xong, Đồng Dã nói. “Anh muốn đi dạo nữa không? Hay là về nhà?”
Vinh Hạ Sinh chần chừ một chút, sau đó hỏi hắn. “Có tiện đến thư viện của các cậu một chút không?”
Đồng Dã cười. “Gì mà không tiện chứ, anh muốn thì chúng ta đi!”
Vinh Hạ Sinh cười. “Được.”
Đồng Dã cảm thấy rất xa lạ với thư viện của trường, hắn tới đó chẳng được mấy lần, trước đó là vì muốn viết lời bài hát mà định bổ sung thêm chút kiến thức văn học, nhưng đọc chưa đến vài trang hai mí mắt đã sắp đánh nhau đến nơi.
Nhưng mà cũng may, ít nhất hắn đã từng ghé qua cho nên khi dẫn Vinh Hạ Sinh đến đây sẽ không phải bối rối, trông cũng không giống một đứa học dốt chẳng bao giờ đặt chân đến thư viện.
Thư viện trong trường Đồng Dã phải quét thẻ sinh viên thì mới được vào, Vinh Hạ Sinh không có thẻ, tới cửa rồi lại quay qua nhìn Đồng Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/1767744/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.