Đồng Dã dẫn Vinh Hạ Sinh đi hết một vòng trường, thỉnh thoảng gặp người quen thì chào hỏi một cái, hắn cảm thấy trên khuôn mặt mình hẳn đang phát sáng.
Tại vì đắc ý.
Một mũi tên trúng hai đích.
Hắn vừa có thể khoe với Vinh Hạ Sinh rằng mình rất hòa đồng và có nhiều bạn bè, cũng có thể khoe với lũ bạn rằng mình có quen với một anh chàng siêu đẹp trai.
Đồng Dã tự giễu: Mày đúng là một kẻ hư vinh!
“Kẻ hư vinh” Đồng Dã dẫn chú nhỏ nhà hắn đến nhà ăn, chủ động vén rèm cho người ta, cũng chủ động lấy khay đựng đồ ăn luôn.
Vinh Hạ Sinh cười. “Để tôi tự lấy đi.”
“Tôi phải chăm anh chu đáo chứ.” Đồng Dã không cho anh cầm, dùng bả vai huých anh. “Anh nhìn xem muốn ăn gì nào.”
Vinh Hạ Sinh nói. “Không phải là ăn lẩu cay à?”
“Làm sao mà lại để anh ăn lẩu cay được chứ!”
Đối với Đồng Dã, lẩu cay chẳng thể nào hợp với khí chất của Vinh Hạ Sinh cả.
Kiểu người như Vinh Hạ Sinh là kiểu mỹ nhân ngồi trong nhà hàng cao cấp, ăn bít tết thượng hạng uống rượu vang lâu năm, ăn no xong còn phải có một tổng tài nào đó đến tính tiền.
Nhưng hắn cũng ngại chẳng dám nói điều này với Vinh Hạ Sinh, có vẻ như anh…
“Đồng Dã!”
Đồng Dã đang chuẩn bị dẫn Vinh Hạ Sinh đi một vòng quanh nhà ăn xem xét, còn chưa được vài bước đã nghe thấy có người gọi mình.
Giọng nói này hắn biết quá rõ rồi, dù sao cũng đã từng sống cùng nhau hai năm.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/1767742/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.