Vinh Hạ Sinh thật sự không chịu nổi cảnh bị nhiều người vây quanh, trong khi máy vẫn còn nhả xu, anh xấu hổ đứng lên nói với Đồng Dã. "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
"Được." Đồng Dã nhìn anh cúi đầu bài xích đám người, cảm thấy Vinh Hạ Sinh quả nhiên là kiểu xa cách xã hội.
Vinh Hạ Sinh trốn vào trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày vẫn chưa đi ra, mãi cho đến khi đoán được đám người ngoài kia đã rời đi một nửa mới rửa tay quay về tìm Đồng Dã.
Đồng Dã ôm một rổ xu đầy ắp ngồi trong góc ăn xúc xích nướng, khi thấy anh bèn cười. "Anh ăn không?"
Vinh Hạ Sinh cười cười, anh cảm thấy Đồng Dã thế này trông như một đứa nhỏ được người lớn dẫn ra ngoài chơi còn vòi vĩnh muốn ăn quà vặt.
Anh lắc đầu hỏi. "Làm thế nào với đống xu này bây giờ?"
Đồng Dã nói. "Tôi hỏi rồi, có thể để lại ở đây, sau này nếu đến đây nữa thì có thể dùng chơi tiếp."
Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng thở ra, anh còn tưởng hôm nay mình phải chơi hết chỗ xu này thì mới được về.
Đồng Dã vừa ăn xúc xích vừa ngẩng đầu nhìn anh, hắn có thể nhìn thấy rõ Vinh Hạ Sinh đang xoắn xuýt bất an.
"Anh hình như không thích những nơi náo nhiệt cho lắm."
"Cũng bình thường."
"Lại bình thường." Đồng Dã cắn một miếng hết nửa chiếc xúc xích còn lại, sau đó đứng lên nói. "Đi thôi, đi dạo một chút. Anh nói xem, bình thường khi ra khỏi cửa anh thích đi đâu nhất?"
Đây đúng là hỏi khó Vinh Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/159328/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.