Nấu sủi cảo không khó, khó nhất chính là khả năng kiên nhẫn chờ cho đến khi sủi cảo chín.
Tính cách Đồng Dã cũng “hoang dã” giống như tên hắn vậy, chẳng thể kiềm chế được tính tình của mình.
Hắn nhìn Vinh Hạ Sinh đun nước, sau đó lại nhìn Vinh Hạ Sinh thả từng viên sủi cảo vào nồi nước sôi, động tác không nhanh không chậm, như là đang nhìn chiếc kim giây trên đồng hồ tích tắc nhích từng bước.
Hắn hỏi. “Sao anh không cho tất cả vào cùng một lúc?”
Không chờ Vinh Hạ Sinh trả lời, hắn tự trả lời. “Có phải anh sợ nước sôi bắn ra không?”
Vinh Hạ Sinh cười cười, khi cười anh cũng không nhìn hắn mà nhìn vào những miếng sủi cảo trôi nổi trong nồi. “Thật ra tôi không sợ cái đó.”
Đồng Dã nhìn anh.
“Là thói quen thôi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Bình thường chỉ ăn một mình, mỗi lần ăn tôi đều định sẵn số lượng nên thích đếm từng cái một khi cho vào nồi.”
“Vậy hôm nay thì sao?” Đồng Dã tò mò hỏi anh. “Bình thường anh ăn bao nhiêu cái?”
“Hôm nay nhiều gấp ba ngày thường.”
“Gấp ba?”
“Ừ, làm nhiều cho cậu ăn.”
Đồng Dã phát hiện Vinh Hạ Sinh không thích nhìn thẳng vào người khác, không biết là thói quen hay là anh cảm thấy xấu hổ vì hai người vẫn chưa quá thân thiết.
Nhưng hắn thích ngắm Vinh Hạ Sinh, trên người của người đàn ông này có một loại khí chất trầm tĩnh mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Theo lý thuyết, người cha làm giáo sư nghiên cứu văn học của hắn hẳn là người mang khí chất này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/159320/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.