Một chiếc lá rơi xuống trước mũi chân Đồng Dã, hắn cúi đầu nhìn rồi khom lưng nhặt lên cắm vào khe hở phần khóa kéo trên túi, tựa như đang cài một bông hoa bên tai một thiếu nữ nào đó.
Một lúc sau hắn nhìn thoáng qua đồng hồ rồi đếm ngược mười giây, một chiếc Sagitar(1) trắng dừng lại trước mặt hắn.
(Sagitar: Một dòng xe của Volkswagen)
Thật là đúng giờ, không kém dù chỉ một giây.
Hắn thả tay xuống chuẩn bị một nụ cười khéo léo để cho mình trông giống một cậu sinh viên ngoan ngoãn một chút, lúc sau liền thấy cửa phía ghế lái mở ra.
“Đồng Dã?”
Giọng nói vô cùng dễ nghe, không quá cứng nhắc cũng không quá yểu điệu, không quá trầm cũng chẳng quá bổng.
Đồng Dã cảm thấy có hứng thứ, hắn giương mắt nhìn về phía đối phương.
Cuối mùa thu, Đồng Dã đã mặc cả áo khoác nỉ dày, đứng đợi vài phút ở đây mà đã không thể không kéo chặt cổ áo, ấy vậy mà đối phương lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mong manh, cứ thế mà đứng giữa gió thu hiu hiu lạnh.
Vóc dáng không cao không thấp, hai người cách nhau một chiếc xe, Đồng Dã nhìn ra người ấy cao đến khoảng lông mày của mình.
Mảnh khảnh, trắng nõn, anh đeo một cặp kính gọng mỏng, mang theo loại khí chất thanh lãnh cự tuyệt người cách xa ngàn dặm.
Tóc anh khá dài, bị gió thổi hơi hỗn loạn, có thể nhìn ra được là không được chải chuốt tử tế, nhưng cũng may là giá trị nhan sắc kia lại có thể cân được kiểu tóc tùy ý này, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-doc-than-nam-mo-giua-ban-ngay/159318/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.