Lộc Minh Trạch mặt lạnh tanh nhìn Auston:
- Anh nói cái gì?
Auston nhìn hắn đăm đăm, rồi kéo hắn đi:
- Theo tôi.
Họ chẳng đi xa mấy, bởi nơi này vốn đã chật chội nhỏ hẹp, lại thêm cái cảnh người người vội vã len lách qua lại trong con hẻm, đôi khi còn va phải nhau, càng không có chỗ trống dành cho những kẻ sắp chầu trời.
Auston mang Lộc Minh Trạch đến một nơi như thế. Người ngợm nằm đè lên nhau ngổn ngang, co rúm trong góc hẹp, cơ thể nóng giẫy vì bệnh tật, mà mình mẩy lại run lẩy bẩy vì vận áo ngắn củn vào tiết trời lạnh giá. Ai khá hơn thì bọc mình bằng tấm chăn bông cũ nát, có người còn chẳng có nổi một tấm chăn, chỉ biết cuộn mình lại để giảm sự mất nhiệt của cơ thể.
Lộc Minh Trạch lặng lẽ nhìn họ, cõi lòng dâng lên một nỗi bi thương, nhưng miệng lại nói:
- Nhưng trên đời này người như thế còn nhiều mà, anh có thể cứu giúp vài người.
Đừng nói đến chủ tinh dưới chế độ này, ngay cả trên trái đất cũng có rất nhiều chốn tối tăm bần cùng như thế. Có ánh sáng khắc sẽ có bóng tối, Lộc Minh Trạch là dân đen, chứ không phải vầng thái dương vĩ đại, không thể xóa tan bóng tối trên khắp thế gian này.
Hắn không đối chọi với một người, mà với cả một thế chế, với lòng người u tối.
Liệu hắn có làm nổi không?
Auston nhìn đăm đăm vào góc đổ nát kia:
- Em tận mắt chứng kiến Gavin chết, nghĩ rằng được mình hại anh ta, nên em sợ hãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-khong-gia-gay/1664007/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.