Khi con người đã vùng vẫy trong vũng lầy quá lâu, chỉ cần nắm được một cọng rơm, có chết họ cũng sẽ không buông, để rồi mặc kệ tất thẩy mà trèo lên.
Lộc Minh Trạch nghe người bịt mặt trải lòng mà thấy nghẹn lòng. Hắn không thể thay người khác lựa chọn cách sống, có lẽ con đường hắn cho là sai trái lại là con đường mà người ta hằng mong ước.
Hắn không muốn chơi trò đoán già đoán non nữa, thậm chí hắn còn thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu anh chỉ muốn đường dây đặc biệt để lấy thuốc tốt, có lẽ tôi có thể giúp anh... Tôi biết anh phục vụ cho ai. Anh hoàn toàn không biết Adonis đã làm gì đâu. Xét trên vị trí của một nhà lãnh đạo, hắn ta không hề có nguyên tắc, không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn không tiếc thương người của mình.
Người bịt mặt vẫn không xoay đầu lại. Thấy người đó vẫn im thin thít, Lộc Minh Trạch lại tiếp túc cố gắng:
- Nếu anh muốn quyền lực, chúng tôi cũng có.
Nói đoạn, Lộc Minh Trạch không khỏi chau mày. Thành thật mà nói, hắn chẳng muốn dùng cách thức này để dụ dỗ đối phương chút nào, nhưng Lộc Minh Trạch lại càng không muốn đối nghịch với người kia.
Người bịt mặt im lặng thật lâu, rồi nói:
- Cảm ơn lòng tốt của cậu. Nhưng... Bọn chúng đã bắt em trai tôi đi rồi.
- Tôi giúp anh giải cứu! – Lộc Minh Trạch bật thốt lên, hắn vùng khỏi ghế, trông căm giận sục sôi – Hắn ta sử dụng thủ đoạn này để bức ép anh, thế mà anh còn cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-khong-gia-gay/1664005/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.