Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
————————————
Nước còn nóng vãi đầy mặt đất, cái cốc sứ cũng không thoát khỏi số phận, rơi xuống đất lập tức vỡ tan.
Auston ngẩn người, nói: "Để tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này..."
"A."
Lộc Minh Trạch hoàn toàn không để ý tới Auston, khẽ giật mình cúi đầu vì nước nóng làm ướt ống quần, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh. Hắn vốn không phải người nóng tính, giờ lại uống rượu, cơn giận trong lòng liền mượn rượu khơi ra.
Hắn lướt qua Auston đi tới bên giường, xốc chăn lên, giữa giường là một thiếu niên dáng người tinh tế đang nằm co ro. Lộc Minh Trạch không hề khách khí, cúi người xuống kéo ra giường hung hăng giũ một cái, người trên giường "Oành" một tiếng bị hất thẳng xuống đất.
Lời Auston chưa kịp nói đã nuốt xuống, im lặng đứng một bên. Lộc Minh Trạch cũng mặc kệ y, tiện tay cuộn cả đệm giường lẫn chăn lại rồi lấy tư thế quăng bóng từ trong cửa sổ ném ra.
"Rầm!"
Cửa kính bị đập vỡ.
Thế nhưng hắn vẫn không hài lòng, vẫn rê rê giường, như hận không thể ném luôn cái cả giường ra cửa sổ.
Khi những việc này diễn ra Auston chỉ thờ ơ không mảy may động lòng nhìn, một câu cũng không nói, mãi đến tận Lộc Minh Trạch làm ầm ĩ mệt mỏi, đặt mông ngồi lên ghế, y mới đi tới bên cửa sổ, đóng lại, nói: "Nguôi giận chưa?"
Lộc Minh Trạch nhếch mép cười, ngoài miệng sắc bén như dao, liếc y một cái, rồi nhìn về phía thiếu niên tóc vàng đang nằm trên đất bất lực rên rỉ: "Dọn đồ của anh rồi cút ra ngoài."
Auston ngồi xuống ghế: "Tại sao muốn đuổi tôi đi? Là tôi không tốt chỗ nào, khiến cậu tức giận?"
Lộc Minh Trạch thầm nói anh làm tốt lắm, anh mẹ nó làm tốt lắm cơ... Còn mang cả nhân tình về nhà nữa. Nhưng Lộc Minh Trạch không biết rốt cuộc mình tức giận vì y có nhân tình hay vì y mang nhân tình về nhà.
Chậc, tốt xấu gì hai người bọn họ cũng ám muội với nhau nhiều ngày như vậy, dù là bạn cùng phòng, cũng không thể đột nhiên mang bạn tình về chứ... Thật không lễ phép. Vốn cho rằng William đã là người yêu cũ cực phẩm hiếm thấy, không ngờ còn có cực phẩm hơn nữa...
...Quả thực chọc hắn tức suýt cao huyết áp.
Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi: "Anh cho nhà tôi là bãi rác đấy hả, thứ gì cũng mang về, tùy tiện mang người lạ về, có thông qua sự đồng ý của tôi chưa? Từ góc độ này mà xét, anh không đủ tiêu chuẩn làm bạn cùng phòng."
Auston bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy, cậu nói cũng có lý, vậy cứ đuổi cậu ấy đi là được rồi, sao còn muốn đuổi tôi đi?"
"..."
Lộc Minh Trạch ấn cằm nhìn Auston theo kiểu từ dưới nhìn lên, mắt hắn vốn là kiểu tam bạch đản(1),gần nửa nhãn cầu nằm sát mí mắt, thoạt nhìn có chút bất cần đời, như lưu manh, giờ hắn lại đứng từ góc độ này nhìn người ta, quả thực y hệt tên lưu manh thủ thế chờ đợi.
Lộc Minh Trạch nhìn y chằm chằm một lúc, nấc một cái: "Đây là nhà tôi, tôi thích, muốn thu lưu ai thì thu lưu, không thích thì không chứa chấp..."
Auston trầm ngâm nói: "Có thật không? Tôi không nghĩ cậu không phải kiểu người thất thường, việc thay đổi xoành xoạch như vậy, không giống chuyện cậu sẽ làm."
Lộc Minh Trạch bị nghẹn họng, lúc này thiếu niên nằm trên đất kia có vẻ rất lạnh, cố gắng cuộn tròn mình lại, nhỏ giọng rên rỉ lên "Aus", Lộc Minh Trạch liền nhớ Alston từng nói một câu, người thân cũng gọi tôi là Aus.
Người thân?
Ngủ một giấc liền biến thành người thân rồi sao?
Lộc Minh Trạch trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng đầu óc hắn đã bị rượu làm tê dại, tạm thời không nghĩ nhiều được như vậy, hắn dùng tay đỡ trán nhắm mắt ngồi ở chỗ đó, không nói gì. Auston liền kiên nhẫn chờ, qua một hồi lâu, Lộc Minh Trạch đột nhiên nói: "Xem ra anh không muốn ném cậu ta đi đâu nhỉ."
Xí, phải cam lòng mà.
"Ừm, đoán đúng rồi."
"..."
Auston thừa nhận rất thoải mái: "Tôi vốn muốn thương lượng với cậu thu lưu cậu ấy một đêm, qua đêm nay liền để cậu ấy rời đi. Sao cậu lại chán ghét cậu ấy như vậy? Hai người mới nhau lần đầu mà, là vì chiếm phòng của cậu?"
Lộc Minh Trạch há miệng, không nói ra lời, hắn cảm thấy chóng mặt buồn nôn, liền đuổi vội vàng che miệng ép xuống, Auston thấy Lộc Minh Trạch cúi đầu không nói lời nào, tiếp tục: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Lộc Minh Trạch cố đè cảm giác buồn nôn kia xuống, cố hết sức lắc đầu: "Không có! Giờ ông chỉ muốn các người mau cút đi."
Auston thở dài, như không nghe thấy mấy lời độc mồm của Lộc Minh Trạch: "Cậu cũng thấy đấy, hiện tại cậu ấy đang trong kỳ phát tình, thân là alpha tôi rất không hợp ở cùng cậu ấy, trên tinh cầu này người tôi quen biết chỉ có cậu, muốn nhờ cậu hỗ trợ chăm sóc một chút."
Lộc Minh Trạch cau mày, không hiểu: "Có ý gì? Anh là alpha, cậu ta là omega, đang trong kỳ phát tình... Sao lại không thích hợp, rất thích hợp nha, không còn gì thích hợp hơn! Thuận theo tự nhiên đi!"
Auston rũ mắt xuống, tầm mắt rơi trên thiếu niên đang cuộn mình trên mặt đất: "Thuận theo tự nhiên?"
Lộc Minh Trạch nhớ tới những bài học dì Wood tiêm vào óc hắn, alpha cùng omega là trời sinh phù hợp, bọn họ kết hợp mới thật sự là thuận theo tự nhiên.
Hắn không khỏi theo tầm mắt Auston nhìn sang, thiếu niên kia có vẻ ngoài điển hình của omega, khung xương mảnh mai tinh tế, da dẻ trắng muốt, viền mặt thanh tú, đẹp như con gái. Cậu vì lạnh mà hơi rụt bả vai lại, lại đang trong thời kỳ động dục gian nan, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Cậu cuộn tròn, đôi mắt nhắm chặt, hai cánh môi mỏng khép mở, không nghe rõ đang nói gì.
Nhưng Lộc Minh Trạch đại khái có thể đoán được, ngay từ đầu liền gọi "Aus", chắc chắn chính là hai âm tiết này.
Dáng vẻ này, ngay cả chính Lộc Minh Trạch, nhìn thấy cũng không kiềm chế được mà sinh lòng thương tiếc.
Lộc Minh Trạch không nhịn được nói: "Đúng vậy, thuận theo tự nhiên. Nghe theo bản năng của anh, giống như bản năng vì tranh đoạt cậu ta mà đánh ngã tất cả alpha trên đường ấy."
"Hóa ra cậu để ý chuyện này?"
Auston nhìn hắn cười: "Cậu cho rằng tôi đánh nhau với người trên phố, cũng như dã thú tranh giành quyền ưu tiên giao phối với giống cái?"
Lộc Minh Trạch không hề nghĩ ngợi bật thốt lên: "Anh cũng biết mình là cầm thú hả!"
"Tôi tuy rằng không tự xưng thánh nhân, nhưng tốt xấu gì cũng coi như thân sĩ, cậu nói những câu ấy có chứng cứ gì không?"
Lộc Minh Trạch chỉ vào omega trên mặt đất nói: "Đây không phải sao?!"
Auston rất vô tội nhìn hắn: "Tôi chỉ cứu cậu ấy mà thôi, về phần mấy chuyện bẩn thỉu trong đầu cậu, không nên tùy tiện áp đặt lên người khác."
"..."
Còn dám nói hắn bẩn thỉu?! Đệt! Bẩn thỉu chính là cái loại người hở chút là động dục mấy người đó?!
Lộc Minh Trạch tức giận đến nỗi ngực phập phồng liên tục, nhưng nói không ra lời, hắn rốt cuộc phát hiện, bản thân thực sự ngu xuẩn, tại sao phải đối đầu với Auston trong cái lĩnh vực mà y giỏi chứ, việc ngụy biện, một kẻ thô thiển cả hai đời chỉ chuyên về khoa học tự nhiên như hắn, căn bản không am hiểu.
...Huống chi alpha và omega bất ngờ kết hợp thậm chí còn được luật pháp bảo vệ, dù là ai gặp chuyện như vậy cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Lộc Minh Trạch nặng nề thở ra một hơi: "Thôi, tùy anh... Cho phép các người ở cùng nhau một đêm, ngày mai trời vừa sáng liền mau cút cho ông."
Auston kéo ghế tựa dịch gần về phía Lộc Minh Trạch một tí, y quan sát Lộc Minh Trạch một chốc, đột nhiên đưa tay ra, nắm cằm của hắn, Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện vung tới một đấm bị Auston thoải mái đỡ lấy.
"Đừng có bốc đồng như vậy, nhìn tôi này."
Y không dùng lực mạnh, chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng đỡ hàm dưới của Lộc Minh Trạch, nâng mặt hắn lên, để hắn nhìn thẳng vào mình. Lộc Minh Trạch cứ như vậy mà nhìn y trong khoảng cách gần, phát hiện trong đôi mắt xám của Auston đều là ý cười.
Cái quỷ gì đây, tên ngu ngốc này đang cười nhạo hắn ư?
"Cậu tức giận, rốt cuộc vì cho rằng tôi là một kẻ phẩm đức thấp kém, hay bởi vì tôi giống người yêu cũ của cậu, ừm...đối mặt với omega không thể kiềm chế?"
Lộc Minh Trạch ngẩn ngơ, hắn kinh sợ, bản thân vậy mà rơi vào bẫy của Auston, hắn từ bao giờ thừa nhận mình vì chuyện của y mà tức giận? Chẳng, chẳng phải đồng nghĩa với việc thừa nhận hắn đang ghen sao?!
Càng đáng giận hơn, Auston mới đến có mấy ngày, đã nghe ngóng hết về hắn, y làm sao biết, những trò cười này từ mấy người hàng xóm chứ? Chắc chắn là dì Wood lại thừa dịp hắn không chú ý tới đưa cơm muộn...
"Là do anh mang người sống về đó!"
Lộc Minh Trạch thấy mất cả mặt, trên mặt nóng hổi: "Ai vì chuyện của anh tức giận chứ, mặt lớn nhỉ..."
"Cậu mới vừa mới nói, không muốn nguỵ biện."
Lộc Minh Trạch liền cảm thấy xấu hổ cùng cực, đến nỗi chỉ muốn chui luôn vào cái lỗ nào đấy. Hắn hất tay Auston ra, xoay người qua một bên, lắp bắp nói: "Vậy được thôi, ông đây cũng là bởi vì, bởi vì, không muốn làm bạn với loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như anh, nếu trước đây biết anh là kẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rửa, tôi đã không cứu anh rồi, trông cũng chỉ là nhân mô cẩu dạng, chẳng làm việc gì tốt..."
Auston không lên tiếng, y ngồi dậy, đưa một chân nhẹ nhàng vắt chéo lên chân kia, hai tay khoanh đặt trên đầu gối, con mắt xám chuyên chú nhìn Lộc Minh Trạch: "Có thật không?"
Người kia bị bộ dạng hỏi cung của y trêu đến nỗi lông tơ dựng đứng: "Thật!"
Auston gật gật đầu: "Được thôi, giả thiết là vậy thì giờ tôi cho cậu biết, tôi không hề làm gì cả, cái cậu gọi là "Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa", không phải tôi, cậu còn có lý do gì đuổi tôi ra ngoài."
"Anh nói không phải liền không phải? Một tên alpha cùng một omega đang phát tình ở cùng nhau, sẽ không phát sinh chuyện gì chắc? Nói ra ai tin chứ."
Auston liền nở nụ cười: "Ồ? Nói như vậy, một tên alpha cùng một omega đang phát tình ở cùng nhau, nhất định sẽ phát sinh chuyện bẩn thỉu, đây là việc đương nhiên trong nhận thức chung của mọi người? Như vậy thì sao cậu lại cho rằng tôi làm cái "việc đương nhiên" này, là kẻ đạo đức bại hoại?"
"..."
Lộc Minh Trạch cảm thấy bản thân hôm nay đã phạm sai lầm lớn nhất đời người, chính là lựa chọn dùng lý phục người, hắn phải trực tiếp đập Auston cho cha mẹ nhận không ra mới đúng, không nên cho y cơ hội mở miệng.
"Quan niệm chung cũng không nhất thiết sẽ phát sinh, nó thậm chí không nhất định là đúng, càng không thể nói là chân lý. Hoặc là nói, nó thật ra chỉ là sự kiện xác suất nhỏ, chỉ có điều nhiều người thỏa hiệp với nó, mới biến thành quan niệm chung."
Auston dịu dàng nhìn Lộc Minh Trạch, lời nói của y mơ hồ tiết lộ ý tứ kinh thế hãi tục: "A Trạch, cậu biết tôi thích cậu nhất ở điểm nào không?"
Lộc Minh Trạch trong lòng khẽ run, xoay mặt đi: "Anh đang nói cái gì..."
"Cậu là người duy nhất trong tất cả những người tôi từng gặp, sẽ không nghĩ nhiều liền từ chối những cái luân lí quái đản, mặc dù có lúc trạng thái bên ngoài phản ứng tiêu cực, nhưng tâm hồn của tôi và cậu giống nhau."
Auston tiến lại gần một chút, âm thanh đè thấp như đang thì thầm với người yêu: "Tôi ghét quy tắc của thế giới này, thậm chí một số điều luật, không có gì là chuyện đương nhiên. Cậu thật sự cho rằng alpha và omega ở cùng nhau nhất định phải kết hợp sao? Dù cho giữa họ có...tình yêu hay không? Trả lời tôi đi."
"..."
Auston nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Lộc Minh Trạch: "Không sao, nói ra đi."
Lộc Minh Trạch nhớ lại những chuyện đổ vỡ mà hắn đã trải qua, đã qua rồi vẫn không thể tìm người tính sổ, còn bị bọn họ nói năng hùng hồn đầy lí lẽ rằng đây mới là "nên", mới là "một đôi trời sinh", vậy hắn tính là gì? Hắn trả giá cho tình cảm đến vậy mà không đáng một đồng sao? Chỉ vì...pheromone?
Nực cười!
Vành mắt Lộc Minh Trạch hơi đỏ lên, nhìn y chằm chằm gầm lên: "Có cái đít!"
Độ cong trên khóe môi Auston càng rõ, khe khẽ vỗ lên mu bàn tay Lộc Minh Trạch, động viên tâm tình hắn. Y không giống như đang tán thưởng câu trả lời của Lộc Minh Trạch, mà tán thưởng hắn không phản bác "tình yêu".
"Tôi cũng giống cậu, khinh thường cái gọi là chân lý kia. Cho nên cậu hãy yên tâm, tôi không có lý do gì đi phá hoại ranh giới cuối cùng của mình."
Y nói xong khẽ cười một tiếng, trêu: "Nhưng cậu cũng nên dùng từ văn nhã một chút."
Từ khoảng cách gần như vậy, Lộc Minh Trạch có thể nhìn thấy trên tóc Alston có giọt nước chảy xuống, hắn đoán kha khá được chuyện gì đã xảy ra, lại vẫn không nhịn được hỏi: "Anh tính giải quyết thế nào..."
"Như cậu trước đây vậy, tắm nước lạnh để xoa dịu chút."
...Tác dụng của pheromone sao có thể dùng nước lạnh là có thể đánh bại được.
Auston như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lộc Minh Trạch, cười nói: "Cho nên đêm nay cậu có thể giúp tôi chăm sóc cậu ấy không, đây cũng là lí do tôi muốn cứu cậu ấy, cậu ấy đặc biệt tới tìm tôi, là bạn cũ của tôi. Nếu bỏ mặc cậu ấy với cái tình trạng kia chạy loạn trên đường, hậu quả khó mà lường được."
Lộc Minh Trạch ngớ ra, hoàn toàn không dự liệu được tình huống như thế. Bạn? Đơn thuần chỉ là giúp bạn?
Nếu thật là vậy, Auston lo chuyện bao đồng là hoàn toàn hợp tình hợp lý, y cũng không thể trơ mắt nhìn bạn mình bị một tên alpha lạ hoắc lạ huơ chà đạp.
Lửa giận trong Lộc Minh Trạch đã nguôi đi nhiều, mái óc xoăn trên đầu đang muốn dựng đứng dường như cũng xìu xuống, trở nên mềm mại.
Auston rất hài lòng với phản ứng của hắn, tiếp tục ân cần dụ dỗ: "Tự ý đưa cậu ấy về đây là lỗi của tôi, nhưng cậu cũng phải cho tôi cơ hội giải thích chứ, nhìn cậu đi, uống nhiều rượu như vậy, vừa về nhà liền nổi nóng."
Lộc Minh Trạch bị y nói vừa thẹn vừa giận, dùng sức ho khan vài tiếng, hắn đột nhiên nhớ tới vị bằng hữu của Auston kia còn đang thê thảm nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo...
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng: "... Vậy không được, trước hết anh hãy ôm cậu ta lên, mặt đất rất lạnh."
Auston lần này cười cực kì lạnh lùng: "Là cậu ném cậu ấy xuống đất, sao lại muốn tôi ôm?"
"... Cậu ta là bạn của anh."
Auston nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, lặp lại từng câu từng chữ: "Là cậu, ném cậu ấy xuống đất."
"A Trạch, cậu đã lớn rồi, nên học cách chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân đi. Ừm... Như vậy sau này cậu sẽ trở nên bớt bốc đồng hơn."
"..."
Lộc Minh Trạch xấu hổ nói không ra lời, hắn mơ hồ cảm thấy sai sai, vấn đề mình vừa hỏi, Auston có phải đã lẳng lặng né đi rồi không?
...Mà hắn vừa hỏi cái gì vậy ta?
Tác giả có lời muốn nói:
Đến cái tiểu kịch trường!
Lộc: Bạn của anh rớt xuống đất rồi.
Aus: *^_^* Rớt thôi mà, đâu phải là tôi rớt, cũng không phải do tôi ném xuống đất.
Aus thật sự là một người lạnh lùng... Tui rất sợ các thím có một ngày đột nhiên yêu cầu cho y xuống đài rồi thay người mới tiếp nhận Lộc ha ha ha ha ha ha ha nhưng mà tui tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu.
————————————
(1)Tam bạch đản: một cụm từ xuất phát từ tiếng nhật (Sanpaku) tức là ba phần trắng, là đôi mắt có nhiều tròng trắng, ít tròng đen; tròng trắng nằm ở phía dưới, tròng đen lại nằm ở phía trên của đôi mắt hoặc ngược lại. Lúc đó ta sẽ thấy rõ phần trắng của mắt, như vầy:


Theo tướng số thì những người có mắt tam bạch thường trông có vẻ hơi ác, dễ gặp xui, tai nạn.
Cá: nói chung là xét về mặt tướng số thì cả cái mặt anh Lộc từ lông mày đến mắt, chỗ nào cũng như lưu manh lại còn gặp xui =))))))))))))) số phận quá tàn nhẫn với anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.