“Đừng nghĩ mấy chuyện không vui nữa, nghĩ về em nhiều hơn đi,” Cậu ôm Hạ Kính Sinh, nói nhỏ lại nghiêm túc, “Lúc nghĩ đến em anh có vui hơn không?”
Hạ Kính Sinh không nói gì, chỉ vươn tay ôm lại cậu.
Đường Lạc hơi ngửa ra sau, nghiêm túc nhìn mặt anh trong khoảng cách rất gần: “Không cho cau mày, cười một cái cho em xem?”
Hạ Kính Sinh cũng nhìn cậu, sau đó hơi cong khóe miệng lên.
Lúng ta lúng túng, vô cùng cứng ngắc, trông có vẻ ngốc.
“Phải làm thế nào mới khiến anh cười một cái được,” Đường Lạc tỏ vẻ lo âu, tiếp đó lại tới gần bên mặt anh, nhỏ giọng nói, “Em có thể phát tấm lòng vàng, vén váy lên cho anh xem.”
Cậu cố gắng khiến giọng mình nghe tự nhiên hơn, tiếc là âm cuối run rẩy và đầu ngón tay đồng thời bán đứng cảm xúc căng thẳng thấp thỏm của cậu.
Nhưng hiệu quả tốt hơn trong tưởng tượng.
Hạ Kính Sinh sửng sốt một lát, sau đó khẽ nở nụ cười. Anh giơ tay nhéo má Đường Lạc, ra chiều khó xử nói: “Thôi bỏ đi thì hơn, kiểu dáng cũng không hấp dẫn lắm.”
“…” Đường Lạc dùng mũi nhỏ giọng hừ một tiếng, một lần nữa đâm đầu vào trong ngực anh, “Chê xấu, thì anh cởi nó ra đi!”
Nguyện vọng của cậu đã được thỏa mãn mười mươi.
Một tiếng sau, trên dưới toàn thân cậu chỉ bị cởi mỗi cái này. Trước khi xác nhận đây có phải sở thích kinh dị của Hạ Kính Sinh hay không, cậu đã dùng ngôn ngữ và hành động kháng nghị rất nhiều lần. Tiếc là tất cả phản kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-co-gan-mac-vay/1185524/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.