Hạ Kính Sinh kiểm tra điện thoại dưới sự nhắc nhở của Đường Lạc, phát hiện là một tin nhắn rác.
Nhưng mấy tiếng trước đó, còn có người khác liên lạc với anh.
Chu Tĩnh gửi cho anh một tin, nội dung rất đơn giản chỉ có một câu.
“Tôi đã đưa tài liệu chứng cứ cho hội đồng kỷ luật của nhà trường, chúc tôi may mắn đi.”
Sau khi nhìn thấy Đường Lạc hết sức kích động, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho cô, nhưng từ đầu đến cuối đều nằm ngoài khu vực phục vụ.
“Điện thoại đúng lúc hết pin?” Cậu nghi ngờ.
Hạ Kính Sinh nhíu mày, như có điều suy nghĩ, lại không nói gì.
Sau khi tách ra với Hạ Kính Sinh, Đường Lạc chủ động gửi tin nhắn cho Chu Tĩnh, tỏ ý nếu có gì cần cậu sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng mãi đến khi quay về ký túc xá, vẫn chưa nhận được trả lời.
Lúc đang ngờ vực, Tô Manh gọi điện thoại cho cậu.
“Tôi không liên lạc được với Chu Tĩnh,” Giọng nói của cô nghe rất lo lắng, “Đêm qua chúng tôi còn trò chuyện bình thường, chị ấy bảo hôm nay sẽ gửi thư tố cáo, sau đó tôi không tìm được chị ấy nữa.”
Đường Lạc cũng hoảng sợ theo, “Không thể bị diệt khẩu đúng không?”
“Xí!” Tô Manh tức giận, “Cái miệng quạ của ông!”
“… Xin lỗi,” Đường Lạc thành thật nhận lỗi, “Hôm qua hai người đã nói những gì?”
“Chị ấy kể hết mọi chuyện cho tôi biết, ” Giọng điệu Tô Manh sa sút, “Lão già biến thái kia thực sự không phải người. Ông biết không? Sau đó chị ấy đi tìm ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-co-gan-mac-vay/1185505/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.