Đây chẳng khác gì đang nói thẳng xin cậu nhanh chóng từ bỏ đi.
Đêm đó Đường Lạc gần như không chợp mắt. Cậu lăn qua lăn lại trên giường, vô số lần nhấn sáng điện thoại, nhấn vào giao diện Khoảnh khắc của Hạ Kính Sinh lại thoát ra, sau đó nhắm mắt lại vùi đầu trong chăn. Trong lúc đó rất nhiều lần đụng vào khiến vết thương trên trán đau đớn.
Khoảnh khắc của Hạ Kính Sinh không nhiều, Khoảnh khắc đăng trong mấy tháng nay Đường Lạc đều thả tim và bình luận. Cậu cảm thấy lần này mình cũng nên nói gì đó, để Hạ Kính Sinh biết mình đã thấy, hiểu ý anh, biết khó mà lui.
Nhưng xoắn xuýt cả nửa đêm, Đường Lạc vẫn không để lại bất kỳ lời gì dưới tấm ảnh kia.
Trước đó Tô Manh an ủi cậu rất nhiều trong điện thoại, là “bạn xấu”[1] của cậu, từ khi hai người quen biết đến nay đây là lần đầu tiên cô nói nhiều lời hay như thế với cậu, lại khiến trong lòng đl cảm thấy thê lương.
[1]
Ngày hôm sau thức dậy trên mặt quả nhiên mang theo quầng thâm mắt nặng nề. Cậu kiên trì lên lớp, một nửa thời gian ngủ gật một nửa thời gian thả hồn lên mây, giống như một du hồn. Đến buổi chiều chạy đến thư viện cũ theo thói quen, đi được nửa đường cậu mới hoàn hồn lại.
Cậu không nên cố tình xuất hiện trước mặt Hạ Kính Sinh để tạo ra cái gọi là ngẫu nhiên gặp nữa, đây là gây thêm phiền phức cho người cậu thích.
Sau khi quay về phòng ngủ, cậu vùi đầu hoàn thành bài tập, liên tục sáng tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-co-gan-mac-vay/1185464/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.