Đường Lạc cảm thấy đau đầu.
Đau từ trong ra ngoài, đau có cấp độ.
Cảm giác say rượu rất không dễ chịu. Não như thể biến thành một túi chất lỏng, lắc qua lắc lại trong sọ não. Mỗi khi con người cử động là toàn thế giới cũng bị lệch góc theo, ý thức chậm hơn cơ thể nửa nhịp, kéo theo những cơn đau âm ỉ trong lúc đó.
Nhưng đây chỉ là một trong những nguyên nhân đau đớn lúc này của cậu.
Cậu cảm thấy trán mình chắc chắn chảy máu rồi. Chẳng những chảy máu, mà còn nhanh chóng sưng lên, thành một cái u to đùng ngay giữa trán, giống như Kim giác Đại vương hoặc Ngân giác Đại vương ấy.
Cậu nhắm mắt ổn định nhịp thở ngồi xổm trên mặt đất, giơ tay muốn xoa nơi bị đập nặng nhất. Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào da, cậu lập tức hít vào một hơi.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Cậu, cậu không sao chứ…”
Bên tai vang lên giọng nói trẻ tuổi thấp thỏm.
Cậu vừa mới nghe giọng nói này, chưa đến hai mươi giây trước đó. Lúc ấy chủ nhân của giọng nói có vẻ tức hổn hển, âm lượng cũng to hơn dáng vẻ rụt rẻ bây giờ gấp mười lần.
Đường Lạc vô thức quay đầu nhìn thoáng qua trong tiếng mắng chửi chứa sức lực kia, tiếp đó bị một viên gạch đập cho đầu váng mắt hoa.
Chủ nhân của giọng nói kia cũng ngồi xổm xuống, sau đó nói một đống lời vô ích rõ ràng.
“Đau lắm hả? Có nặng lắm không… Cậu vẫn ổn chứ?”
Đường Lạc rất không ổn. Cậu cố gắng lắc đầu, tiếp đó túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-dich-thuc-co-gan-mac-vay/1185461/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.