Sắc trời dần đen kịt, trên lương đình ở ngự hoa viên cung nữ đã treo đèn lồng, cách đó không xa, lò nướng than đỏ hừng hực, một đám người ở bên cảnh vừa nướng đồ ăn vừa đùa vui, quanh cảnh vô cùng náo nhiệt.
Huyền Cảnh Tử một bên ngô nướng, một bên liếc cách về phía lối vào ngự hoa viên, tâm thần không yên, mãi đến khi Thanh Hư đạo trưởng tiến vào, nàng mới thôi không nhìn nữa.
Huyền Phi Tử nhìn theo tầm mắt của nàng, cười nói: "Sư muội, muội càng ngày càng ỷ lại sư phụ, một lát không thấy đã đứng ngồi không yên, bây giờ sư phụ đến rồi, bắp ngô của muội cũng nướng xong rồi mau đi hiếu kính sư phụ đi!"
"Tất nhiên là phải hiếu kính sư phụ, giống như các huynh ấy, chỉ lo ăn lấy miệng mình thôi!" Huyền Cảnh Tử cầm bắp ngô, vui vẻ chạy đến bên Thanh Hư đạo trưởng chạy tới, cười nói: "Sư phụ, ăn tạm bắp ngô lót dạ trước đã."
Huyền Phi Tử có chút suy nghĩ nhìn theo bóng dáng Huyền Cảnh Tử.
Mọi người thấy Thanh Hư đạo trưởng đến đều đứng lên chào đón, lại nhốn nháo hỏi: "Sư phụ muốn ăn cái gì để đồ đệ nướng?"
Lúc này, Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ cũng đến.
Mọi người ngồi đến trước lò, lấy món mình thích tự nướng lên.
Huyền Dương Tử giúp Đan Nữ nướng cánh gà, lại ghé bên tai nàng nói vài câu, rốt cuộc thành công khiến Đan Nữ mỉm cười.
Thanh Hư đạo trưởng ăn hai bắp ngô nướng, đứng lên nói: "Các ngươi nướng vui vẻ, ta đi trước."
"Sư phụ, để con cùng Người trở về, con pha trà cho Người." Huyền Cảnh Tử cũng thuận thế đứng lên, đi theo phía sau Thanh Hư đạo trưởng.
Huyền Phi Tử nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới đến gần Huyền Dương Tử, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, huynh có phát hiện, sư muội bây giờ không muốn chơi đùa cùng chúng ta, chỉ thích bám đuôi sư phụ thôi không?"
Huyền Vi Tử nói: "Sư muội trước giờ bướng bỉnh, sợ nhất là sư phụ, hiện nay lại chỉ luôn kề cận sư phụ, quả thật kỳ quái."
Huyền Dương Tử nói: "Muội ấy lần trước mất tích, rơi vào tay giặc Kim, may mà được sư phụ cứu ra, hiện có chút ỷ lại sư phụ cũng không tính là kỳ quái đi?"
Huyền Phi Tử lắc đầu nói: "Đệ nghĩ không chỉ như vậy đơn giản đâu."
Đan Nữ ở bên cạnh nghe bọn họ thì thầm to nhỏ, bật thốt lên nói: "Không chừng tiểu sư muội phải lòng sư phụ đại nhân đâu! Lại nói, sư phụ mới hơn ba mươi tuổi, nếu không phải để râu, thoạt nhìn cũng không già hơn các huynh là bao nhiêu. Hơn nữa dáng vẻ lại..." Nàng nói còn chưa nói xong, thấy đám Huyền Dương Tử nhìn nàng chằm chằm, thôi nói, trừng lại: "Ta nói sai sao?"
Mọi người không lên tiếng, đồng loạt quay đầu đi, tiếp tục nướng đồ ăn.
Đợi đến khi về Minh Hòa điện, Huyền Dương Tử nhíu mi, một lúc lâu sau hỏi Đan Nữ nói: "Nàng thật cảm giác được sư muội cùng sư phụ là như vậy?"
Đan Nữ giật mình ngẩn ra, hỏi: "Chẳng lẽ đạo môn của huynh không cho phép sư đồ luyến?"
Huyền Dương Tử nói: "Chung quy vẫn là kinh thế hãi tục."
Đan Nữ suy nghĩ một chút nói: "Sư muội huynh lúc ấy rơi vào tay giặc Kim, vừa bị thương vừa trúng độc, khẳng định không thể tự chăm sóc bản thân. Sư phụ cứu muội ấy, nhất định phải tự tay cẩn thận chăm sóc, như vậy, khó tránh khỏi có chút tiếp xúc thân mật. Sư muội thích sư phụ, kỳ thật thực bình thường. Các huynh nghĩ biện pháp thành toàn mới là đúng."
Bọn họ nói chuyện miên man, Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong đã đi gặp Thanh Hư đạo trưởng, nói ý định của Nhậm Thái Hậu, muốn cho Huyền Cảnh Tử cho Huyền Dương Tử làm tần phi.
Thanh Hư đạo trưởng vừa nghe liền vẫy tay nói: "Ta tuy là sư phụ Huyền Cảnh Tử, nhưng mẫu thân nàng còn tại thế, muốn nhắc đến hôn sự, phải để mẫu thân nàng đồng ý mới được."
Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong nghe vậy cười nói: "Nếu là như vậy, thỉnh cầu chân nhân viết một bức thư, ta phái người truyền tin, đón Cao phu nhân thượng kinh, dễ bề thương lượng chuyện này."
Thanh Hư Đạo Trưởng cũng không từ chối, ngồi luôn xuống viết thư đưa cho Cảnh Thái Phong.
Tiễn bước Cảnh Thái Phong, Thanh Hư đạo trưởng khoanh tay lặng im một lát rồi mới thổi tắt nến lên giường nghỉ ngơi.
Đêm về khuya, điện thất mọi nơi đều đã tắt nến, rơi vào bóng đêm sâu thẳm, riêng Minh Hào điện ánh nến vẫn sáng rực như cũ.
Âu Dương thị đang ở trong điện nói chuyện với Đan Nữ.
Đan Nữ nắm tay Âu Dương thị, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng sẽ phái người hộ tống phu nhân đến biên quan, đến nơi chắc chắn sẽ gặp Thân Tướng quân, có ngài ấy che chở, phu nhân sẽ an toàn, không cần phải lo lắng nhiều lắm."
"Thiếp thân cũng không phải lo lắng về chuyện an toàn, mà lo rắngg Tướng quân thấy thiếp sẽ giận dữ, không chịu nghe thiếp nói." Âu Dương thị nói xong thở dài: "Thiếp thân đang cố nghĩ xem có cái lý do nào khiến cho chàng tin tưởng, đến biên quan đi tìm chàng hoàn toàn là chủ ý của thiếp."
Đan Nữ nghe vậy ghé vào tai Âu Dương thị nói: "Phu nhân nói, Thanh Hư đạo trưởng giúp tính bát tự, nói năm nay mang thai tốt nhất, nhưng phu nhân lo năm nay Thân Tướng quân không thể về kinh, nên quyết định đến biên quan tìm hắn, cố gắng đuổi kịp trong năm nay hoài thượng."
Âu Dương thị hơi đỏ mặt, khóe miệng lại mang ý cười, đẩy Đan Nữ một chút: "Quý phi nương nương quả nhiên có diệu kế."
"Thỉnh bảo ta tiểu Quân sư." Đan Nữ hì hì cười.
Tiếp theo hai ngày, Âu Dương thị liền xuất phát. Cùng lúc đó, ngoài cung đi đến hai người.
Trần Tử Bình nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, người tới nói hắn là Thái Bạch chân nhân, mang theo Niêm Hoa Tăng đến trao đổi Quý phi nương nương."
Huyền Dương Tử không hiểu ra sao, nhưng sự tình nếu liên quan đến Đan Nữ, Thái Bạch chân nhân lại mang đến là Niêm Hoa Tăng, tất nhiên muốn gặp, liền khiến Trần Tử Bình đưa người vào.
Thái Bạch chân nhân là xách cổ áo Niêm Hoa Tăng vào điện.
Huyền Dương Tử đã gọi Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử để cho họ cùng đến xác định Niêm Hoa Tăng, mọi người thấy Thái Bạch chân nhân xách Niêm Hoa Tăng đi vào, chỉ nhìn một cái liền xác nhận thân phận, đồng loạt nhìn Thái Bạch chân nhân hỏi: "Chân nhân, thế này là thế nào?"
Huyền Dương Tử đánh giá Thái Bạch chân nhân, thấy hắn chẳng qua mới tầm 25-26, cảm thấy nghi hoặc, lúc trước nghe sư phụ đã đề cập đến, đương nhiệm quan chủ Bạch Vân Quan là Thái Bạch chân nhân, chẳng lẽ là vị này?
Hiện nay trong đạo phái, Bạch Vân Quan đứng đầu, quan chủ Bạch Vân Quan lại là kẻ thấy đầu không thấy đuôi, rất ít người gặp được mặt hắn, mọi người đều phỏng đoán, quan chủ hẳn là lão đạo sĩ không bảy mươi cũng đã ngoài tám mươi tuổi, quả thật khó mà tưởng tượng nổi có liên hệ cùng vị trẻ tuổi trước mắt này.
Huyền Dương Tử nháy mắt với Huyền Thanh Tử, Huyền Thanh Tử hiểu ý, nói đi thỉnh Thanh Hư đạo trưởng, lại sai người đi mời Đan Nữ đến.
Thanh Hư đạo trưởng đến Ngự Thư phòng trước, thấy Thái Bạch chân nhân, ngược lại là kinh ngạc một chút, liền đi qua hỏi: "Chân nhân sao lại đến đây?"
Huyền Dương Tử thấy Thanh Hư đạo trưởng như vậy, lập tức hiểu, vị Thái Bạch chân nhân này, thật đúng là quan chủ Bạch Vân Quan.
Rất nhanh, Đan Nữ cũng đến.
Đan Nữ vừa thấy Thái Bạch chân nhân, trong đầu hơi mê mang, người này nhìn thực quen mắt, lại nhớ không nổi hắn là ai.
Thái Bạch chân nhân vừa thấy Đan Nữ liền hô: "A Đan, chẳng lẽ muội mất trí nhớ?"
"Ta biết ngươi sao?" Đan Nữ dùng cố gắng nhớ lại, lại như thế nào cũng không nhở nổi chuyện trước đây, không khỏi vỗ đầu, cực kỳ rầu rĩ.
"Thật đúng là mất trí nhớ?" Thái Bạch chân nhân kinh ngạc một chút, "Ta còn tưởng rằng là đám đạo sĩ kia đem muội giấu đi, khiến muội không trở về được cơ!"
"Là sao thế này?" Đan Nữ tuy nhớ không ra Thái Bạch chân nhân là ai, nhưng trực giác cảm thấy nàng cùng hắn, quan hệ không hề mỏng.
Thái Bạch chân nhân quét mắt nhìn mọi người trong điện, lúc này mới mở miệng nói: "Các vị hẳn là cũng biết, Bạch Vân Quan có thể thống lĩnh trong giới đạo sĩ, khiến mọi người tin phục, có nguyên nhân rất lớn là vì Bạch Vân Quan có một chiếc phi thăng cổ ghế."
Nói đến chiếc ghế cổ của Bạch Vân Quan này, có rất nhiều truyền thuyết. Từ khi quan chủ đời thứ nhất của Bạch Vân Quan lúc sắp chết, ngồi vào chiếc ghế cổ, vỗ lên tay dựa vài cái liền biến mất trước mặt các đồ đệ, chiếc ghế liền biến thành bảo vật hiếm có. Mấy trăm năm qua, các quan chủ đạo quan ở các nơi lúc cho rằng đại nạn của mình đã tới liền đuổi đến Bạch Vân Quan, cầu được ngồi trên nó, vỗ vài cái sau đó sẽ biến mất trước mặt mọi người.
Tất cả đều cho rằng, đây là một chiếc ghế phi thăng, người ngồi trên tất sẽ được phi thăng.
Đương nhiên, cũng có vài tên đệ tử vụng trộm ngồi lên chiếc ghế này, tuy vậy lại không biến mất, đến khi xuống dưới liền bị bệnh vài tháng. Từ ấy, trừ các quan chủ lâm đại nạn, không còn đệ tử nào dám vụng trộm ngồi lên nữa.
Vì Bạch Vân Quan đặc thù địa vị, mỗi một đời quan chủ đều phải cẩn thận chọn lựa, sau này vì truyền thừa, quan chủ cũng nhiều người cưới vợ sinh con.
Đến thế hệ Thái Bạch chân nhân, đệ tử trong quan nhiều kẻ tò mò, vụng trộm ngồi trên ghế cổ, lại từng người từng người biến mất. Việc này, Thái Bạch chân nhân giấu thật kỹ, không dám khiến cho bên ngoài biết.
Đến cuối cùng, trong quan chỉ còn lại có hai người, Thái Bạch chân nhân cùng Đan Nữ.
Lần trước, Đan Nữ cũng nhịn không được, thừa dịp Thái Bạch chân nhân không chú ý, vụng trộm ngồi vào ghế cổ, muốn xem xem chính nàng có thể hay không biến mất.
Thái Bạch chân nhân vốn ở ngoài điện, đột nhiên mí mắt giật giật, hắn vội vọt vào trong điện, vừa vặn nhìn Đan Nữ vỗ lên tay dựa, chưa đợi hắn đi lên kéo nàng xuống, Đan Nữ đã biến mất.
Thái Bạch chân nhân thất thanh gọi, trên chiếc ghế trống rỗng đột nhiên lại xuất hiện một người, hắn tiến đến nhìn, người này không phải Đan Nữ mà lại là một vị hòa thượng.
Thái Bạch chân nhân nói tới đây, chỉ Niêm Hoa Tăng nói: "A Đan biến mất, xuất hiện ở trên ghế lại là Niêm Hoa Tăng. Nếu không phải là hắn vẫn không chịu nói chính mình là ai, lúc trước đã xảy ra chuyện gì, bản chân nhân đã sớm đi tìm Đan Nữ."
Mọi người nghe được trợn mắt há hốc mồm. Thanh Hư đạo trưởng lấy lại tinh thần, hỏi: "Ý của chân nhân là, chiếc ghế phi thăng kia xảy ra vấn đề?"
Thái Bạch chân nhân nói: "Đan Nữ biến mất, ta có thử tìm mấy con mèo, con chó đặt lên trên ghế. Bọn chúng quả nhiên biến mất, sau đó thay thế bằng con vật khác. Lại thêm hai ngày, ta ở núi phía sau quan nhìn thấy mấy con mèo, con chó biến mất hôm trước. Ta đoán, kia cái ghế kia không khiến người phi thăng, mà chỉ chuyển người ấy đến một nơi khác, lại chuyển một người khác ở nơi ấy đến đây."
Huyền Dương Tử nghe đến đó, nghĩ lại chuyện lò đan nổ ở Tam Thanh quán dạo trước, mơ hồ nhớ rõ khi hắn định kéo Niêm Hoa Tăng ra, có một lúc sương khói bao phủ dày đặc, tay bắt vào khoảng không, đợi hắn lấy lại tinh thần, vươn tay cầm lần nữa, liền thấy có người đã nằm trên mặt đất, khi ấy hắn chưa kịp nhìn kỹ, chỉ nghĩ đến là Niêm Hoa Tăng nên liền ôm luôn ra. Nguyên lai lúc đó, chân chính Niêm Hoa Tăng đã bị đánh tráo.
Thái Bạch chân nhân nói xong, lại vẫy Đan Nữ đến bên: "A Đan lại đây!"
Đan Nữ vội đến bên cạnh Thái Bạch chân nhân, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thái Bạch chân nhân ôm vai Đan Nữ, quay đầu nói với Huyền Dương Tử: "Nghe nói ngươi phong A Đan làm Quý phi nương nương? Đem phong hào thu hồi lại thôi! Nàng là vị hôn thê của bản chân nhân, không có khả năng làm Quý phi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]