Khi kết thúc trận đấu, trời cũng dần về khuya, không khí dần trở mát lạnh hơn vào mỗi dịp cuối hạ.
Công viên bắt sáng với ánh đèn trắng, soi chiếu những bóng hình chồng chất lên nhau, có người đi cùng người thương, có nhóm bạn cười đùa với nhau cũng có cả những kẻ cô đơn, hiu quạnh lang bạt khắp ngã đường.
Mộc Miên vừa đi vừa cắm mắt vào điện thoại trả lời tin nhắn từ người mẹ của mình, hết nghĩ rồi lại xoá cuối cùng đáp lại một câu như thường lệ, cảm thấy không đủ liền dùng thêm mấy nhãn dán, mà mẹ đã gợi ý tải về để thể hiện cảm xúc.
Vô tình thế nào va phải người đã đứng đây từ trước, cô vội xin lỗi rồi đi sang bên cạnh. Lựa một hồi chỉ lấy chai nước lọc lạnh, theo thói quen đút tay vào túi để lấy ví nhưng nhận ra không có ở đây.
Phải rồi nhỉ, cô để ví trong áo khoác ở nhà.
Mộc Miên thở một hơi nhẹ vừa muốn đặt lại trong tủ, liền bị ngăn lại bởi một bàn tay của một người. Hơi lạnh bỗng chốc vươn đầy nơi cánh tay, khiến cô không tự chủ rùng mình.
Thấy được phản ứng như thế, người kia liền bỏ ra trở tay đút vào trong túi áo.
"Sao thế? Quên đem tiền à?" Thanh Nghi dịu nhẹ lên tiếng.
Mộc Miên lúc này mới nhìn rõ người trước mặt là ai, hơi ngớ ra một lúc rồi sực nhận ra phải trả lời người ta bèn gật gật đầu.
Thanh Nghi cười khẽ nhìn dáng vẻ có phần bối rối của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-moc-thanh-mien/2749686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.