Hạ Nam Chi không thể so với mấy Tiểu Hoa như Giang Nhược Nghênh, những người đó vì mạng lưới quan hệ tài nguyên mà Tinh Kỷ cung cấp nên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự sắp xếp.
Cô cầm cân sắc đẹp, không sợ bị đóng băng phong sát, cũng không quan tâm cảm nhận của cấp trên.
Nửa tiếng ngồi họp mà dài tựa như một năm.
Sau khi đàm phán thất bại, Lê Mạch lạnh mặt bước nhanh rời đi.
Toàn bộ quá trình Đàm Tụng đều nín thở, sợ đến ngất xỉu: “Nam Chi à.”
“Hửm?”
Anh ấy cẩn thận nhìn mỹ nhân đang ngồi trên ghế chơi điện thoại di động, yếu ớt hỏi: “Ngày nào đó muốn hủy hợp đồng với Tinh Kỷ, anh có được tính là tài sản cá nhân của em không?”
Hạ Nam Chi khẽ quay đầu nhìn anh ấy đang lo lắng lau mồ hôi trên trán, giọng nói mang theo chút hoang mang: “Tinh Kỷ rất tốt, tại sao phải hủy hợp đồng chứ?”
Đàm Tụng như nghe nhầm: “Tốt?”
“Đúng vậy, anh xem, có ai quản được em đâu.”
Hạ Nam Chi đâu có muốn hủy hợp đồng bên này rồi đi tìm kiểu công ty thích quản lý đông quản tây, sau đó, đôi môi màu đỏ nhạt gợi lên nụ cười dịu dàng: “Huống chi không phải em đã nói rồi sao? Sau này sẽ mua lại Tinh Kỷ tặng cho anh, được chưa anh Tụng?”
Đàm Tụng cảm thấy cô đang dỗ ngọt mình, nhưng vẫn vô sỉ mà cảm động.
–
Nửa tháng sau.
Tư Duy gửi tin tức tốt cho Hạ Nam Chi, báo anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua/2740068/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.